Ánh nến trên bàn lấp lánh, ánh mắt cậu ta mơ màng, lần đầu tiên tôi chú ý tới đôi mắt
cậu ta, không ngờ đôi mắt ấy biết đổi sắc. Giọng nói của cậu ta có sức
truyền cảm, tôi bị cuốn vào trong, câu chuyện của cậu ta có Tô Dương, có cậu ta, có mẹ cậu ta, thậm chí có cả tôi.
Sự bắt đầu của câu chuyện đã được định trước là cẩu huyết, không ai thoát khỏi.
Mẹ của Tô Dương là chị của mẹ cậu ta, khi cậu ta được ba tuổi, đã bị mẹ bỏ mặc tới nhà Tô Dương. Người phụ nữ ấy nói mình không thể bị con cái
ràng buộc, phải cùng cha thằng nhỏ đi xông pha đất trời. Tình yêu của
hai người không chứa nổi một đứa nhỏ. Cho nên, từ nhỏ cậu ta đã làm cái
đuôi của Tô Dương. Hai cậu bé cùng nhau trưởng thành, những ngày tháng
đó của họ không phải là sự thù ghét nhau, mà là sự ăn ý. Khi cậu ta được hai mươi tuổi, một người tự xưng là mẹ cậu ta xuất hiện, nghe nói khi
xông pha trời đất đã mất đàn ông, nhưng lại thu hoạch được sự nghiệp,
rồi mới nhớ đến con trai của mình.
Tuổi không lớn nhưng cũng
không nhỏ, cậu ta đã học được cách lạnh nhạt, điều duy nhất mà cậu ta
thừa nhận là Tô Dương và nhà của Tô Dương. Cậu ta đã lựa chọn quay trở
về bên người phụ nữ kia, không phải vì tình thân, mà vì cậu ta biết để
mẹ Tô Dương nuôi hai đứa nhỏ ăn học sẽ khó khăn nhường nào.
“Sự
xuất hiện của chị quá đột ngột, thoạt đầu tôi hận chị, hận chị đã cướp
mất thời gian của Tô Dương. Trong thế giới của Tô Dương chỉ có hỉ nộ ái ố của chị. Khi Tô Dương tìm tôi thường là tôi phải viết kiểm tra thay chị hoặc viết thư tình cho chị thay anh ấy. Có điều, tôi cũng lấy làm may
mắn, chị đã khiến thế giới của anh ấy có thêm màu sắc, tôi biết sự ra đi của tôi đã gây ra nhiều tổn thương cho anh ấy”. Ánh đèn trong quán cà
phê tối mờ, chúng tôi đều cố ý né tránh gương mặt nhau.
“Hận là
một loại cảm xúc, khống chế không tốt sẽ trở thành yêu”, cậu ta bỗng
nhìn tôi chăm chăm, “Khi Tô Dương biến mất trong thế giới của chúng ta,
tôi chưa từng nghĩ sẽ hận chị, chỉ lo lắng chị phải làm thế nào”, thì ra mùa hè năm ấy cậu ta đều ở bên cạnh tôi, có điều chỉ lẳng lặng theo
phía sau tôi, nhìn tôi mơ màng, nhìn tôi lang thang, nhìn tôi được sếp
cưu mang.
Tô Dương đối với tôi, đối với cậu ta đã từng là cả thế
giới. Bấy giờ, thế giới của chúng tôi đã khiếm khuyết. Hai chúng tôi đã
dùng cách của riêng mình để trị thương. Cậu ta dùng cạn chút sức lực
cuối cùng để bước tới cánh cửa của tôi, nhưng tôi lại khóa cửa lại.
Tôi không quan tâm mẹ cậu ta là người như thế nào, cũng không quan tâm cậu
ta xuất hiện trong thế giới của tôi như thế nào, nhưng phần tôi thiếu Tô Dương, lại có người giúp tôi bù đắp. Ở bên Tô Dương, tôi chưa từng hỏi
tất thảy những gì thuộc về anh, đợi khi mất đi, tôi mới biết tôi đã đánh mất cơ hội. Những năm qua tôi luôn lừa gạt chính mình, thứ mà Tô Dương
cho tôi đã đủ. Giờ tôi đã hiểu rồi, cái tôi muốn là toàn bộ, luôn là
toàn bộ của anh. Tôi đã hiểu vì sao Tô Dương tận lực đi làm thêm, anh
nói với tôi rằng là vì tương lai của hai đứa. Còn tôi không cần tương
lai gì cả, chỉ muốn được bên nhau từng giây từng phút, mỗi lần như thế
anh ấy đều xoa đầu tôi, cười nhạt.
Bấy giờ, tôi không nhìn thấy
nỗi ưu thương của anh. Giờ tôi đã hiểu, anh không chỉ muốn cho tôi tương lai, mà còn muốn cái đuôi nhỏ kia trở về thế giới của mình. Tôi và cậu
ta đều là phần không thể thiếu được trong thế giới của anh.
Giống như mỗi câu hỏi đều có câu trả lời, mỗi câu chuyện đều sẽ có kết cục,
bất kể là có hậu hay bi thương. Có ai mà không từng khóc vì sự ngây ngô
thời thanh xuân của mình, chỉ có điều nước mắt không mang ta trở về với
quá khứ được.
“Đừng khóc, chị xem, tôi đã quay trở về thế giới của chúng ta rồi”, cậu ta khẽ cầm lấy tay tôi.
Đúng thế, cậu đã quay trở về thế giới của chúng ta, điều này đã tốt lắm rồi, trong tất thảy
những thứ mất đi và có được, cái mà chúng ta nên để tâm
hơn chẳng phải là có được hay sao?
“Thực ra, tôi tin vào sự đã
định trước, mẹ tôi mang tôi rời khỏi Tô Dương, ngày hôm ấy suýt chút nữa tôi đã hủy hoại dung nhan của bà. Bởi vì thứ này cao thâm, tôi không
hiểu, nhưng tôi tin là nó tồn tại.”
“Phì!”, có người con nào lại nói mẹ của mình như vậy không?
“Vừa khóc vừa cười”, cậu ta vỗ đầu tôi, cảm giác ấy quen thuộc là thế.
Nhớ nhung là một cảm xúc kì diệu, ba năm qua tôi luôn hoài niệm về quá khứ
của Tô Dương, cảm thấy mình không muốn cách xa. Bất chợt, tôi cảm thấy
thực ra không có quá khứ nào để nhung nhớ cả, Tô Dương luôn ở trong thế
giới của tôi, bất kể anh ấy ở đâu, anh ấy chưa từng biến mất. Tại sao
phải hoài niệm, khi chưa từng tồn tại sự xa cách.
“Thực ra, tôi
không đáng sợ như thế, không phải sao? Chị có thể thử yêu tôi mà”, quả
nhiên vẫn là tuổi nhỏ, tình yêu có thế nói ra một cách dễ dàng.
“Cậu đã khiến cả mẹ tôi yêu cậu rồi, tôi không dám cướp đoạt tình yêu ấy”, hừ, chuyện nào ra chuyện ấy, đừng đánh đồng.
Muốn nhè lúc tôi hồ đồ thừa nước đục thả câu phải không? Thừa lúc còn sớm
đừng nằm mộng nữa, bổn cô nương là người thông minh đấy nhé.
“Mẹ của
chị thật không dễ dàng, nếu chị còn không tiếp nhận tôi, bà ăn cà tím
xào tôi làm đến độ sắp nôn ra rồi. Những năm qua tôi chỉ học được món
này thôi, bà đã ăn liên tục một tuần rồi, cuối cùng tôi đã biết chị có
gen mạnh mẽ của ai rồi”, cậu ta không nhịn được mà phá lên cười thích
thú, bầu không khí thoắt cái bớt đi phần ngượng ngập.
Tôi thật lòng không muốn nói cho cậu biết chân tướng, cậu còn kém quá xa.
Nhớ năm đó, mẫu hậu tôi để không phải nấu nướng, đã ăn nửa tháng nộm dưa
chuột do phụ hoàng làm. Khác biệt duy nhất là, bấy giờ phụ hoàng không
tặng hoa tươi.
“Cô nàng điên, không ai hiểu dù hơn tôi đâu! Ba năm trước đã vậy, hiện tại là vậy, sau này vẫn vậy.”
Nhóc à, đừng hứa hẹn trước. Cậu xem, người hiểu tôi trên thế giới này nhiều
lắm, người hiểu tôi nhất chính là sếp. Thấy tôi thiếu tiền, người ta đã
dâng tặng cho tôi cả nửa giang sơn. Có điều nghe câu nói này tôi vừa
thấy ấm lòng vừa ấm áp, tôi khẽ nắm tay cậu ta.
Đứng trước cửa
sổ, nhìn bóng hình cậu ta càng lúc càng xa, tôi lấy điện thoại ra: “Thử
thì thử, nhưng nói rõ tôi là tôi nể tình cậu trẻ trung xinh đẹp đấy nhé, cho nên phải bảo vệ dung nhan của mình cho thật tốt. Nếu cậu già rồi,
tôi sẽ bội tình bạc nghĩa thật đấy”.
Thấy bóng hình cậu ta bỗng nhảy lên, xa xa còn nghe thấy tiếng thét gào, mắt tôi ươn ướt.
Tôi nhắn tin cho Chân Chân: “Cảm giác cập bến thật tuyệt.”
Chân Chân đáp: “Kẻ hèn này đang dựa lưng vào ‘đại thụ’1 hóng gió, bến bờ của chị ở đâu? Lẽ nào chị quay đầu là bờ rồi?”
1. Ở đây ám chỉ ông chú, trong tiếng trung “đại thụ” và “ông chú” đồng âm.
Tôi không trả lời lại, chúng tôi đều sẽ có hạnh phúc thuộc về riêng mình,
dù là đại thụ hay là bến bờ, có thể chỉ là một cái ôm thật nhẹ, thật
khẽ, vậy là đủ rồi!
Tin nhắn cuối cùng của buổi tối được gửi đến: “Chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên em, khi em quay đau sẽ nhìn thấy anh ấy,
còn khi em ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy tôi”.