Từ nhỏ tới lớn, có ai chưa từng gặp khó khăn, khi nhỏ là một đề bài khó,
khi lớn là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Từ khi tôi còn nhỏ mẹ đã nói
với tôi rằng, khó khăn đều là con hồ giấy, đâm chọc là nhiều. Có điều,
còn chưa đợi tôi chia tay ra, thì con hổ đã thị uy rồi.
Lễ Giáng
sinh tới, cả nước nô nức đón mừng. Thực ra, tôi luôn lấy làm lạ, người
Trung Quốc được nghỉ lễ tết của mình thì không đón, lại cứ phải đi chúc
mừng ngày này. Sinh nhật của thần nước ngoài người ta, các bạn bận rộn
cái gì? Thế nhưng, thấy gương mặt đỏ lựng của đám nhỏ khi bị rét và ánh
sáng lấp lánh phát ra từ gương mặt chúng, tôi không khỏi bị cảm hóa.
“Lễ Giáng sinh đầu tiên của chúng ta, em có ý kiến gì không?”, cậu ta gửi tin nhắn cho tôi.
“Tôi không mẫn cảm với lễ Tây, tôi biết cậu muốn nói gì, có phải là cậu phải tăng ca không?”, mặc dù thời gian quen cậu ta không dài, nhưng tôi hiểu cậu ta, nếu muốn đón tết với tôi, cậu ta đã chạy qua chỗ tôi từ lâu
rồi, hỏi ý kiến của tôi như vậy, chứng tỏ rằng ngày lễ này tôi có thể
phải tự lo.
“Người thương yêu, em đúng là đi guốc trong bụng tôi, sao em lại hiểu tôi như vậy nhỉ? Thực ra, sếp tôi biến thái, nói không
đón tết nước ngoài...”
“Sếp cậu đúng đấy, tôi xin ấn like cho ông ta. Cậu cứ nghiêm túc tăng ca đi, tôi sẽ tự sắp xếp tết cho mình”, khi
tôi cô đơn lẻ loi, quyết không thể để họ có đôi có cặp.
Vừa để
xây dựng lại lòng tin của tôi đối với cô nàng, vừa vì câu nói “cô nhẫn
tâm nhìn tôi lẻ loi một mình” của tôi kia, Chân Chân đã vứt bỏ kế hoạch
đón Giáng sinh cùng ông chú, để ở cùng người cô đơn là tôi.
“Ôi,
ngày lễ đẹp biết bao, lãng mạn biết bao, không ngờ em lại cùng chị
giương mặt nhìn đoàn người đi trảy hội?”, Chân Chân oán thán.
“Ngày ngày ở bên ông chú, thi thoảng xa cách nhau một lát có thể thể nghiệm
được tiểu biệt thắng tân hôn”, tôi ăn bỏng nổ, “Đừng quá cảm kích tôi,
khi hôn lễ nhớ bảo tôi cho phong bao lì xì nhỏ hơn là được rồi”.
“Đừng nằm mơ nữa đi, lì xì của chị mà không lớn nhất, em sẽ không để chị bước vào hôn lễ của em đâu.”
Lễ Giáng sinh đối với người đang yêu là ngày lễ lãng mạn, đối với người
kinh doanh chính là ngày vớt vàng, nhìn quảng cáo giảm giá của Shin Kong Place, Chân Chân lại không đừng được.
Nói một cách công bằng,
thì Shin Kong Place nào phải là nơi cho loại người chúng tôi tới. Những
thứ cao sang vĩnh viễn là những thứ mà đám nghèo rớt mùng tơi không theo kịp. Nhưng lòng si mê của phụ nữ đối với hàng xa xỉ đã khiến phụ nữ mất đi lí trí. Chân Chân kéo tôi, “Đi xem thôi mà, em đảm bảo là không sờ
đâu, được không?”.
Chiêu này của Chân Chân là trăm phát trăm
trúng với tôi, tôi sờ túi, “Cô cũng có thể sờ. Chúng ta vào trong”, điều tôi lấy làm may mắn là, tôi chỉ mang một tấm thẻ ngân hàng. Trước khi ý chí của Chân Chân sụp đổ, có lẽ là tôi vẫn có thể chống đỡ; trước khi
cô nàng điên cuồng rồ dại, tôi cũng có thể ngăn chặn.
Có một
phương diện mà tôi và Chân Chân giống nhau, đó chính là kiên trì với
phương châm tự lực cánh sinh. Cho tới nay, Chân Chân chưa từng đòi hỏi
một đồng nào của ông chú, đừng nói tôi nữa, không cho trai đẹp tiền tiêu đã là không tồi rồi, ai bảo người nào đó kêu thất nghiệp... Có lẽ người khác không nghĩ như vậy, nhưng hai chúng tôi đều kiên trì. Chúng tôi
luôn cảm thấy như vậy mình sẽ càng tự tin hơn. Một sự kiên trì có phần
bướng bỉnh.
Ở chính giữa khu thương mại, các sản phẩm được bày
bán la liệt. Thứ khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm không chỉ có
quần áo, mà còn là đủ loại hàng hóa bắt mắt. Dù sao thì tôi sắp không
nhìn nói nữa rồi, nhưng Chân Chân vẫn hí hửng với mục đích của mình.
Gần đây cô nàng giảm cân thành công, cứ đòi thử một chiếc của hang Chanel.
“Người ta thích mà, thi thoảng xa xỉ một tí, dù sao thì người ta sắp kết hôn
rồi, tới lúc đó làm lễ phục được không?”, cô nàng chọc hai ngón trỏ vào
nhau, đứng trước mặt tôi, nói nhỏ.
“Được được, đừng làm nũng với
tôi, tôi không phải ông chủ...”, thực lòng tôi không muốn đả kích cô
nàng, bạn từng nhìn thấy cô dâu mặc váy đen trong đám cưới chưa? Tôi
trộm nhìn tem giá, thẻ ngân hàng vẫn đủ dùng... Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Chân Chân vào phòng thử đồ, tôi ngồi ở sofa tán tỉnh trai đẹp.
“Hi, Merry Christmas, sweet1.”
1. Chào, chúc mừng giáng sinh, bảo bối.
“Sến sẩm, cùng Chân Chân lang thang tới đâu vậy? Tôi phải tăng ca, đến cơm
hộp cũng không có mà ăn, thật đáng thương”, cậu ta trả lời tin nhắn vô
cùng nhanh, tôi đâm nghi rằng liệu có phải cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, mà không hề chuyên tâm làm việc hay không.
Có ai nói vợ như cậu không hả? Cái gì gọi là lang thang, hôm nay chúng tôi hoành
tráng lắm nhé, Chanel,
xa xỉ không? Thi thoảng khoe khoang không phải là tội, thi thoảng chứng mình rằng, tôi cũng có thể chạm tới thương hiệu
số 1.
“Bà xã à, lương thực trong vòng ba năm của chúng ta đã chất đủ chưa? Tuyệt đối đừng để chết vì đói, nhưng không thành vấn đề, tới
nhà em ăn chực, mẹ em sẽ không để tôi chết vì đói đâu. Bà xã xin cứ tự
nhiên, tương lai không xa anh sẽ kiếm lương thực cho bà xã.”
Tôi
gấp điện thoại lại, cười khẽ. Đối với tôi mà nói, không cần lời ngon
tiếng ngọt, chỉ cần khi tôi cần, cậu có mặt, chìa tay ra là có thể chạm
vào cậu, thế là đủ rồi.
Hai cánh cửa của phòng thử đồ cùng được mở ra, Chân Chân và mẹ của trai đẹp cùng xuất hiện trước mặt tôi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp bà ta không phải là ở khu mua sắm thì là ở yến
tiệc, bà ta quả nhiên là người vô công rồi nghề. Điều khiến tôi ngất
chính là, không phải bà ta mắc bệnh tim phải đi ra nước ngoài rồi sao,
lễ Giáng sinh không ở bên đó đón mừng, tới Bắc Kinh chiếm đất gì chứ,
Bắc Kinh đông đúc lắm rồi.
“Tôi không nhìn lầm chứ, cô cũng ở đây cơ à?”, bà ta lên mặt nạt người. Lâu như vậy rồi, bà ta vẫn không học
được cách cư xử với người khác sao?
“Sao tôi lại không thể ở đây? Ở đây có viết rằng tôi không thể vào trong sao?”, ngày lễ lớn, quả thực là tôi không muốn cãi nhau với ai, nhưng có người ở đây khiến tâm tình
bạn khó chịu, bạn cũng không thể cố ý làm như không nhìn thấy được.
“Đây là ai thế, chị xem chiếc này được không, em cảm thấy giờ em đã đủ gầy,
đủ đẹp rồi, có điều hời cho ông chú quá”, Chân Chân tỏ vẻ không để tâm,
cái cô nàng để tâm là Chanel của mình, ai để tâm tới chó mèo bên cạnh.
“Mẹ của trai đẹp”, tôi khẽ nói.
“Ai thèm bận tâm xem bà ta là mẹ của ai. Nhân viên phục vụ, đóng gói cho
tôi, chị đi thanh toán đi!”, Chân Chân vô cùng khí phách, đẩy tôi ra
khỏi cửa. Tôi đi, tôi đi thanh toán, cô nàng lớn rồi không quản nổi.
Nhưng thực ra tôi cũng muốn rời khỏi chỗ này, tôi không muốn ngày lễ tết lại đi tức giận với loại người này, không cần thiết. “Xin lỗi, bà cứ tự nhiên”, tôi gật đầu với mẹ của trai đẹp, không muốn mất lịch sự.
“Tiểu Thần...”, bà ta muốn nói lại thôi, tôi không dừng bước chân. Nếu muốn
tìm con trai của mình về, bà có vô số con đường, con đường này của tôi,
xin lỗi nhé, không thông.
Trên đường đi thanh toán, tôi thông báo tình hình cho trai đẹp: “Mẹ của cậu tới đây tiêu xài, tôi bị Chân Chân
sai đi ra ngoài thanh toán. Không biết Chân Chân và bà ấy có ổn không?”.
“Yên tâm đi, sức chiến đấu của Chân Chân gấp đôi bà ấy, không có tôi ở bên,
tim của bà ấy khỏe mạnh lắm. Em nhớ tránh xa bà ấy ra, ngộ thương thì
không tốt lắm đâu”, đọc xong câu nói này, tôi đã kiên quyết đập tan ý
định sinh con trai. Mặc dù ấy mà, tôi hi vọng cậu đối tốt với tôi có
điều tôi vẫn cứ cảm thấy buồn cho vị kia.
“Bà ấy là mẹ của cậu,
cậu vẫn nên hỏi han qua thì hơn. Vừa nãy bà ta còn muốn hỏi tôi về cậu
đấy, có thể là vì sĩ diện”, tôi không muốn khuyên nhiều, xử lí chuyện
này không phải là việc mà tôi có thể tham dự.
“...”, trai đẹp không gửi tin gì thêm.
Khi tôi quay về chỉ còn lại Chân Chân với vẻ mặt hưng phấn, “Em phát hiện
thấy mình vẫn khá là có năng lực đấy, không ngờ bà ta đã bị em đánh bại
rồi”.
“Cô đừng có đắc ý nữa, là người ta không muốn đếm xỉa tới
cô thôi. Chúng ta và người ta không cùng đẳng cấp. À đúng rồi, cô về nhà nhớ đưa hóa đơn thanh toán cho ông chú nhé, tháng sau cô phải trả vào
thẻ ngân hàng”, tôi chuyển chủ đề, sự xuất hiện của bà ta không trong dự liệu của tôi, tôi không muốn bị bà ta làm hỏng tâm tình.
Thế
giới là của chúng ta, bất kẽ sự xuất hiện của bạn có mang tới một số
thay đổi hay không. Chỉ cần hai ta yêu nhau, thì không ai có thể chia rẽ được.