Ngày tháng như dòng nước chảy, thời gian chảy trôi trong nháy mắt. Tấm thiệp mời cưới của C nằm lẳng lặng trên bàn.
“Dựa vào cái gì chứ, tôi và Chân Chân còn chưa quyết định kết hôn, cậu đã
bán được mình đi trước rồi?”, tôi gọi điện thoại cho C. Tin tức này tới
quá nhanh, tôi không tin tưởng tính chân thực của nó.
“Cậu không
theo tôi, tôi không thể cô độc đến già được, sao nào? Ra tay nhanh gọn
lắm phải không? Tới làm phù rể cho tôi nhé?”, trong giọng nói của C chan chứa niềm vui.
“Xin hãy làm rõ giới tính của tôi trước, tôi không ngại nhắc lại, tôi - là - nữ!”, tôi cúp điện thoại một cách dữ dằn.
Thiệp mời được thiết kế ấm áp, đơn giản và nhẹ nhàng như C. Đến nay, người
độc thân chỉ còn tôi nữa thôi, lòng tôi bỗng trào dâng nỗi sợ hãi lạ
lùng. Trai đẹp còn trẻ, còn tôi lại già đi qua từng năm...
Khi gặp C ở lễ cưới, gương mặt của cậu béo rạng ngời hạnh phúc.
“Được đấy, cứ lẳng lặng gả được mình đi rồi”, tôi vui mừng cho cậu ta tự đáy
lòng, nhìn nhiều tình yêu cấp tốc, có mấy mối tình có thể tu thành chính quả. Hãy trân trọng, giữ gìn đấy nhé!”.
“Đợi cậu đợi tới vô vọng rồi, cuối cùng đã có người không chê bai tôi, tôi sẽ ôm chặt quyết
không buông tay”, cậu ta đảo mắt nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy cô
dâu của mình ở phía xa, trưng ra vẻ mặt cưng chiều. Cô dâu bé nhỏ vẫy
tay với cậu ta. Gương mặt hai người đều ngập tràn hạnh phúc.
Thanh xuân qua đi, chúng ta trưởng thành. Sẽ có một ngày chúng ta trưởng
thành tới độ có thể tạo dựng một gia đình mới. Thanh xuân sẽ đi ngang
qua chúng ta, thay vào đó là sự trầm ổn của người trung tuổi, có lẽ sẽ
có phần bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn cả là trách nhiệm với người bên
cạnh.
“Bao giờ thì cậu lấy chồng? Y không sốt sắng, cậu cũng
không sốt sắng à. Người ta tám năm sau vẫn cứ phong lưu trẻ trung, còn
cậu đã thành hoa tàn thiếu sắc rồi”, C hưng ra vẻ muốn ăn đòn.
Miệng chó có thể nhả ra ngà voi không? Hiển nhiên là không thể, tôi cho cậu
ta một chưởng, “Mau đi ôm cô dâu của cậu đi”. Cậu ta cứ nhiều lời như
thể khiến tôi cảm thấy cô đơn, tôi đã trở thành người độc thân cuối cùng trong đám bạn. Thân phận hiện tại chính là khi bạn học tụ họp, bạn nữ
trốn tránh, bà xã của bạn nam cùng lớp soi mói... “Tôi muốn cưới, người
ta chưa chắc đã muốn lấy...”.
“Cậu ta dám!”, C - cáo đội lốt hổ rống một tiếng, quay người chạy về bên cô dâu.
Xem như tôi đã nhìn ra rồi, đều là kẻ không có lương tâm, có vợ là quên bạn.
“Chúng ta kết hôn đi”, tôi gửi tin nhắn qua. Tôi xác định là đã muốn ổn định rồi, có vẻ như kết hôn là lí do cho mình ổn định.
“C kết hôn, em phải chịu đả kích gì hả? Đợi tôi được không? Giờ tôi không
thể cho em một đám cưới long trọng, tôi không muốn để lại tiếc nuối.”
Ai để tâm cậu có thể cho hay không, tôi chỉ muốn một ngôi nhà thuộc về cậu và tôi. Nếu tôi vui, tôi còn có thể sinh cho cậu một đứa con. Có điều,
tự dưng tôi không có tâm trạng nói với cậu ta những điều này. Nói thật
lòng, tôi cũng sợ đợi cậu ta trưởng thành. Khi cậu ta trưởng thành, tất
thảy những kiên nhẫn và tình yêu của tôi đều hao mòn, đây là đều đáng sợ nhất.
Quay về từ hôn lễ của C, tôi ngủ mê man hai ngày. Sau khi
cuộc sống quay trở về quỹ đạo bình thường, tôi bỗng phát hiện thấy thói
đời đã thay đổi. Mẹ của trai đẹp không còn tìm đến gây sự, nhưng mẫu hậu lại bắt đầu gây khó dễ. Cuối cùng, bà đã thể hiện ra là không nhẫn nhịn nói việc tôi cứ mặt dày chậy ì ở nhà mãi, tôi biết bà muốn giục tôi mau kết hôn. Có điều, kết hôn không phải là việc mà mình tôi có thể làm.
“Gần đây chị làm sao vậy, bộ dạng uể oải thế?”, Chân Chân là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của tôi.
“Mẫu hậu bức hôn, trai đẹp không chịu hăng hái tranh giành chứ sao?”, tôi uể oải trả lời.
“Nghiêm trọng như vậy cơ à, có cần phải bỏ nhà đi không?”
“Nếu không phải là tôi thấy cô tuổi tác còn nhỏ, tôi đã cho cô mặt trận từ
lâu rồi, cô tin không?”, ở với người như Chân Chân, không bao giờ ăn ý
với nhau.
Gần đây tôi không thích về nhà, để tránh né mẫu hậu, tránh cả chủ đề kết hôn giữa tôi và Y.
“Không đùa đâu, chị có thể thuê phòng cùng trai đẹp để trải nghiệm cuộc sống
mà...”, chủ ý của Chân Chân thi thoảng khá đáng tin.
“Tôi sợ mẫu hậu sẽ đuổi giết tôi”, tôi có phần ái ngại mẫu hậu một cách mạnh mẽ.
“Đi đi, lén lút ấy... chưa biết chừng còn có thể mang tới niềm vui bất ngờ
cho cậu ta nữa cơ”, Chân Chân toát lên vẻ mặt của người lớn, cô bé này
cũng dần trở thành người lớn rồi, chứng tỏ tôi cũng dần già đi rồi.
Tôi đã nghe theo lời đề xuất của Chân Chân, quyết định cho mình cơ hội. Thế là tôi bắt đầu tìm phòng, bất kể thế nào, tôi phải có một nơi ở của
riêng mình, cho dù chỉ nhỏ thôi, nhưng đủ để che mưa che gió.
Tình hình hiện tại của tôi và trai đẹp khiến tôi nhớ tới một câu để miêu tả: Đằng sau sự phồn hoa, chỉ còn chừa lại sự thê lương. Từ khi tôi và cậu
ta bắt đầu qua lại, chưa từng được tận hưởng cảm giác được người ta chăm sóc và bảo vệ, lần cảm động nhất chính là cái gọi là niềm vui bất ngờ,
nhưng cũng khiến tôi sống dở chết dở. Tôi bỗng sinh nghi, cậu ta có thể
đưa tôi đi chơi, có thể trò chuyện cùng tôi, nhưng gió mưa tới, cậu ta
có thể che mưa che gió cho tôi thật sao? Tới nay, cuối cùng tôi đã hiểu
được rõ ràng rằng tình yêu và kết hôn là hai chuyện khác nhau.
Trước giờ đều là một mình độc bước trên con đường khi cuộc sống có thêm một
người, hạnh phúc thường biến mất trong nháy mắt, vấn đề của hai người
cần mình phải đối mặt.
“Cậu bận không? Có thể đưa tôi đi mấy nơi không?”, tôi hỏi cậu ta.
“Em à, còn ‘mấy nơi’, tôi đến nơi đi ăn còn không có thời gian mà đi...”,
đọc tin nhắn này của cậu ta, tôi không còn tâm tình nào hết. Người có
thể trông chờ trên thế giới này, quả nhiên chỉ có bản thân mà thôi.
Trong cảm xúc u tối như thế này, tôi tìm nhà cũng không thuận lợi, trò lừa
bịp của môi giới ngày càng nhiều, sau mấy vòng, chỉ số thông minh của
tôi đã bại trận. Người môi giới cười rạng rỡ như ánh nắng, nhưng những
căn nhà lại ẩn giấu thiên cơ.
Trong vòng một ngày, ngoại trừ quan huyện ngoại thành tôi không chạy tới ra, thì tôi đã tìm khắp lượt Tứ
Hoàn. Trước khi trời tối, cuối cùng tôi đã bị người ta đẩy xuống khỏi
tàu điện ngầm, cả thể xác và tinh thần đều rệu rã.
“Tôi ở dưới
tầng nhà cậu, hôm nay tôi phải gặp cậu!”, tôi tức tối, muốn chửi bóng
chửi gió, bổn cô nương chỉ còn thiếu nước nói muốn cùng cậu lên giường
thôi, không ngờ cậu lại làm thành. Không phải là vì cậu, mẫu hậu có ép
tôi dọn ra ngoài không?
“Hả? Thật sao, bà xã mua cho anh cà phê nhé, anh buồn ngủ lắm...”, kiêu kì, người đàn ông kiêu kì biết bao.
“Tôi còn muốn uống cà phê đây. Bữa trưa còn chưa ăn, trong vòng một phút lăn tới trước mặt tôi cho tôi, nếu không, lí tưởng xa bao nhiêu, thì cậu
phải dốc sức mà lăn về phía nó.”
Giờ tan tầm, người tới người đi vội vã, từ một phòng làm việc đầy rẫy lợi ích và sực nức mùi tiền, vội trở về căn nhà ấm áp.
“Đừng giận mà, không phải là vì tôi mới vừa tới công ty, phải tích cực hơn
sao?”, trai đẹp bưng socola nóng tới, ưu điểm duy nhất của cậu chàng này chính là có thể nhìn rõ sắc mặt của con người.
“Chia tay hay là
kết hôn, cậu chọn một trong hai đi”, thời đại viên đạn bọc đường đánh
vào tôi đã qua đi rồi, giờ tôi đã luyện được Kim Chung Tráo Thiết Bố
Sam. Lần trước, khi cậu ta cầu hôn tôi và kết thúc là màn ngất xỉu của
tôi. Nếu lần này xem như tôi cầu hôn, cậu ta sẽ lựa chọn ngất xỉu, hay
là lựa chọn tung cửa bỏ chạy? Đương nhiên, ngất xỉu là hạnh phúc, còn
tung cửa bỏ chạy là đi chọn nhẫn. Tôi chỉ có thể tưởng tượng như vậy
thôi.
Tưởng tượng và hiện thực luôn tồn tại khoảng cách. Trai đẹp đã do dự, đúng vậy, cậu ta đã do dự, “Có thể cho tôi thêm một thời gian nữa không?”. Nếu khi tôi đến là mang lửa giận, thì sau khi gặp cậu ta
là lửa giận phừng phừng, và giờ lại chuyển sang bốc hỏa.
“Chia
tay đi, đừng làm lỡ dở thời gian của tôi, thừa lúc tôi còn chưa già, để
tôi suy nghĩ tới mục tiêu tiếp theo”. Tôi biết điều
này rất tàn nhẫn, có lẽ càng không phải là ý định vốn dĩ của tôi, nhưng tôi già rồi, không
hao tổn sức lực nổi nữa, cho dù không gặp được người ấy, chỉ ít tôi
không cần phải đối mặt với chuyện của hai người, một mình thì có gì
không tốt.
Khí lạnh bên ngoài cửa xông thẳng vào phổi tôi, tôi ho khù khụ. Tôi nhìn thấy bước chân cậu ta đuổi theo ra ngoài, thậm chí
tôi có thể cảm nhận được cánh tay cậu ta muốn ôm tôi, nhưng điều tôi cần không phải những thứ này. Có thể tôi quá sốt sắng, nhưng tôi đã mệt
rồi.
Cậu ta gọi điện thoại tới liên tục, sau ba lần từ chối tôi
đã trực tiếp tắt máy. Tôi nghĩ điều tôi cần không phải là sự đuổi theo
của cậu, mà là sự bình bĩnh và không gian.
Cái lợi lớn nhất của
phụ nữ thời đại mới chính là luôn mang thẻ ngân hàng trên người, cho nên tôi bước vào khách sạn mà không hề do dự. Tôi biết ôm cây đợi thỏ là
chiêu thức cuối cùng của cậu, lần này thì không được! Các người không
tìm được tôi, như vậy các người thanh tịnh, tôi cũng thanh tịnh.
Sau khi kích động và lí trí đấu tranh với nhau, sợ mẫu hậu báo cảnh sát,
cuối cùng tôi đã dùng điện thoại bàn của khách sạn để gọi cho Chân Chân, “Để tránh có người báo tôi mất tích, tôi vẫn quyết định nói cho cô
biết: Tôi rất tốt, ở khách sạn năm sao, đã bật một chai rượu vang. Đừng
nghĩ nhiều nữa, tôi không gọi thợ mát xa, nhưng chuẩn bị đi spa rồi. Tôi gọi điện thoại cho cô chỉ có một mục đích: Chính là hãy cố gắng hết sức phát tán lời của tôi ra ngoài, ông đây đã chịu đựng đủ các người rồi”.
Đừng tưởng rằng tôi là cừu, cho dù là cừu thì cũng phải có lúc nóng nảy.
“Woa, chị thật ngầu quá đi. Em có thể mát xa cho chị, chị ở đâu vậy, cần
người bầu bạn không? Nhưng mà trai đẹp nhà chị đã khóc một trận rồi đấy, em vừa giải thích cho ông chú rằng cậu ta khóc không phải là vì sự bội
tình bạc nghĩa của em, mà là vì chị. Cho tới bây giờ tạm thời không có
tin tức gì của mẫu hậu chị, em tin là tính uy hiếp của bà không lớn
lắm”, hoàn toàn không có sự lo lắng như tưởng tượng, trong giọng điệu
của Chân Chân toàn là sự ngưỡng mộ, thế giới loạn thật rồi...
“Cô thôi ngay đi, tôi không nói cho cô biết tôi ở đâu đâu. Cô phụ trách nói cho họ biết là tôi ổn lắm, ba ngày sau gặp lại là được rồi. Mà tôi
không đến công ty đâu, cho một số người khỏi phải ôm cây đợi thỏ, bổn cô nương trưởng thành rồi, không thích chiêu này lắm đâu”, bỗng chốc tinh
thần sảng khoái hẳn, cuối cùng tôi đã biết làm nữ vương là cảm giác thế
nào rồi. Trước kia tôi luôn muốn làm nữ thần, giờ xem ra nữ thần không
có tiền đồ gì, nữ vương mới là nhất. Mệt mỏi cả một ngày rồi, SPA ơi, ta tới đây.
Mỗi ngày không phải là nhìn dòng người bên ngoài cửa
sổ, thì là ngồi ở lại sảnh nhìn khách đến. Hai ngày sau, cuối cùng thì
tôi đã muốn kết thúc lần đầu tiên bỏ nhà ra đi của mình. Nhưng lời nói
hùng hồn đã thốt ra, giờ quay về thật mất mặt. Hay là gọi điện thoại cho mẫu hậu trước? Dù sao thì người ta không sai, chỉ có điều sốt sắng cho
thế giới hai người của người ta mà thôi. Trai đẹp thì thôi bỏ đi, tôi
bằng lòng lấy cậu ta, cậu ta lại không muốn cưới. Tôi vẫn tràn trề sinh
lực, khi không có ai để cưới, thì có thể lựa chọn ở vậy không lấy chồng!
“Cô được đấy, đi đến khách sạn năm sao ở, sao cô không biết hiếu kính với
cha mẹ mình nhỉ? Nuôi cô trưởng thành rồi, có năng lực rồi, còn bỏ nhà
ra đi. Tôi hạn cho cô hôm nay trở về, nếu không đừng bao giờ về nữa”,
giọng điệu của mẫu hậu vô cùng cứng rắn, không chừa cho tôi đường sống.
Mẫu hậu, quả thực là mẹ không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt con đâu,
con đã đủ ngoan ngoan rồi, chưa được ba ngày đã thỉnh an mẹ rồi. Nể tình hôm nay mẹ bảo con về nhà, con không so đo với mẹ mà thôi.
“Mẹ,
mẹ đẻ ơi, mẹ là mẹ sinh con ra, nuôi con nên người, con về nhà là được
chứ gì? Con đã có lòng mua một bộ sản phẩm dưỡng da cho mẹ rồi, để con
tự tay làm SPA cho mẹ”, nịnh nọt tâng bốc phải tùy từng người, nhưng đối với mẫu hậu thì lần nào thử là hiệu nghiệm lần ấy. “Mẹ à, chuyện con về nhà tạm thời mẹ đừng nói với Tiểu Thần được không?”, suy nghĩ một hồi
lâu, tôi vẫn thêm câu này. Chuyện không biết phải đối mặt thế nào, tôi
nghĩ vẫn nên cho nhau thời gian suy nghĩ thì hơn.
“Ai là con tôi đẻ ra tôi biết, mau cút về nhà!”, mẫu hậu cúp điện thoại “cạch” một tiếng.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở điện thoại ra gửi một tin nhắn cho
cậu ta, “Không phải là tôi ép cậu, không ai ép cậu cả. Tôi chỉ muốn
tương lai, có thể là tôi suy nghĩ nhiều hơn cậu một chút, chúng ta tạm
thời cứ bình tĩnh đi, tạm thời đừng quấy rầy cuộc sống của tôi”, có đầu
có cuối, nói rõ sẽ tốt với hai chúng tôi.
Điểm kì diệu của việc
bỏ nhà ra đi là đã ăn một bữa tiệc lớn ngon nghẻ, hưởng thụ những thứ
bản thân không nên hưởng thụ. Di chứng để lại là ngồi xổm ở góc tường
nửa tiếng, sau đó viết bản kiểm điểm năm trăm chữ, và dẫn mẫu hậu đi làm spa, mời phụ hoàng đi ăn một bữa thịnh soạn. Thu hoạch lớn nhất chính
là, mẫu hậu hứa sẽ không đuổi tôi ra khỏi nhà, điều này đã khiến tôi
nước mắt nước mũi ròng ròng rồi, tôi còn dám mong gì hơn?
Không
tin nhắn, không cuộc gọi điện, không người căng thẳng chạy tới cửa. Trai đẹp đã mai danh ẩn tích, tin tức cuối cùng là Chân Chân nói cho tôi
biết: “Cậu ta nói cậu ta đi ra nước ngoài”. Khác biệt của người có tiền
và người không có tiền chính là, tôi tích cóp ba năm, mới có thể đi ra
nước ngoài, người ta co cẳng là có thể đi ngay. Điều duy nhất mà tôi
không thể buông được là: Cậu ta đã mang chiếc điện thoại tôi mua cho cậu ta đi mất, ruồi dù nhỏ thì cũng là thịt nhỉ, người có tiền như vậy còn
lừa gạt tiền mồ hôi xương máu của tôi, khi dùng có an lòng không!
Ngày tháng vẫn cứ trôi, hết ngày lại đến đêm. Chỉ một thoáng chớp mắt, một
tháng đã qua đi. Với tôi, ngoại trừ già thêm một tuổi ra, thì điều thay
đổi duy nhất chính là khôi phục lại sự quạnh quẽ ngày trước. So với sự
cô độc trước kia, thì thay đổi lớn nhất chính là tôi sẽ không buồn bã về ngày tháng nữa, có những thứ cuối cùng đã bị xếp ở đáy lòng, bao gồm cả Tô Dương. Cuộc sống đã gian khó lắm rồi, tôi hà tất phải làm tổn thương tới bản thân mình thêm nữa.