Thật dễ dàng để mọi người nhìn ra được hai chữ “thất tình” trên gương mặt
tôi. Có điều tôi vẫn ổn, nhưng Chân Chân để không khích lệ tôi, luôn đi
làm và tan làm cùng tôi. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt u oán của ông chú lái
xe đi theo sau khi tan làm. Cô gái thiện lương Chân Chân thật hạnh phúc, đã gặp được ông chú, không phải chịu tổn thương. Còn tôi, không có đàn
ông, vẫn khỏe mạnh dồi dào, tôi cũng có thể không bị tổn thương.
Ánh nắng của phòng làm việc trở nên mông lung khi chiếu qua cửa sổ, cô gái
tiếp tân rón rén bước vào đặt hàng chuyển phát nhanh lên bàn tôi, nhưng
không rời đi. Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta tỏ ra thẹn thùng nhưng vẫn khẽ nói: “Chị, em sắp kết hôn rồi, muốn xin chị nghỉ vài ngày”.
Tôi thật muốn đập bàn đứng dậy, có muốn người ta sống hay không đây hả, ông trời cố tình khiến người bên cạnh tôi làm nền để tôn lên sự thực rằng
tôi vẫn chăn đơn gối chiếc hay sao? Nhưng nghĩ cho tim của cô gái nhỏ,
tôi đã bình tĩnh lại, “Chúc mừng, chúc mừng!”.
“Chúc mừng, chúc
mừng!” câu nói này tôi đã nói biết bao nhiêu lần, nhưng không có ai chúc mừng tôi. Cô gái nhỏ có điều muốn nói lại thôi, “Chị à, bao giờ thì chị mở tiệc báo hỉ vậy?”. Cô gái à, cô cảm thấy tôi chưa đưa phong bao cho
cô, nên cố tình tới phá đám phải không?
“Tôi vẫn còn trẻ, không
vội kết hôn. Lì xì tôi sẽ đặt trên bàn cô. Cảm ơn cô đã nhớ”. Tôi không
còn sức lực đâu để sắp xếp lời nói của mình, đối mặt với cô gái nhát gan này, sao tôi dám oán thán?
Mở bọc hàng chuyển phát ra là một
trong những việc tôi thích làm nhất dạo gần đây, nhìn bọc hàng hoàn
chỉnh được tôi dùng kéo cắt thành mảnh vụn, tôi có khoái cảm lạ lùng.
“Trong lòng chị có thù hận lớn thế nào vậy”, Chân Chân chỉ ra thú vui xấu xa
của tôi, nhưng cô nàng không có cách giải quyết thú vui xấu này cho tôi. Cho nên, khi cô nàng đẩy cửa bước ra ngoài, tôi vẫn cứ tiếp tục.
Lạch cạch, một chiếc chìa khóa rơi ra khỏi túi. Tôi cầm chiếc chìa khóa
nghiên cứu cả buổi, có ý nghĩ gì nhỉ? Là ám chỉ muốn mở cánh cửa trái
tim của tôi ra sao? Hay là muốn tôi dùng chìa khóa để tìm kho báu? Nếu
là kho báu, vậy chí ít phải cho bản đồ chứ nhỉ?
Tiếng gõ cửa vang lên, Chân Chân không đợi tôi trả lời đã đẩy cửa ra, “Hôm nay tim chị
thế nào? Có thể vẫn khỏe chứ? Sẽ không đột ngột ngất xỉu chứ?”.
“Nói nhiều lời vô ích như thế làm gì? Vừa ra ngoài đã lại vào, cô xoắn xuýt
cái gì? Cô đừng nói với tôi rằng mình cũng sắp kết hôn đấy nhé. Trước
khi mời cưới, cô phải trả tiền vào thẻ cho tôi đã, rồi mới nói đến
chuyện tiền lì xì”, giờ mà cô nàng dám nói chuyện kết hôn với tôi, tôi
không thể xác định là mình có lấy dao chém cô ta hay không.
Chân
Chân dùng tốc độ như tia chớp để tránh cuốn sách tôi ném về phía cô
nàng, “Chị có lương tâm không vậy, em đến là để mang niềm vui bất ngờ
tới cho chị”.
Theo đó cửa được mở ra, một bó, không, một bó to
hoa hồng, cũng với đó là khuôn mặt gợi đòn của trai đẹp xuất hiện phía
sau cánh cửa.
“Chân Chân, cô đi đâu vậy, đóng cửa thả chó!”, tôi
thấy Chân Chân quay người muốn bỏ đi, cô tưởng phòng làm việc của tôi là cửa sau cho cô đi hả, nói tới là tới nói đi là đi.
“Phịch...”,
ôi, cậu quỳ xuống thật hả, tiền lì xì của tôi còn chưa chuẩn bị xong,
Chân Chân đã hét ở ngoài cửa: “Lấy cậu ấy đi, lấy cậu ấy đi”.
“Cậu đứng lên! Lễ lớn như vậy, tôi không nhận nổi đâu”, tôi kéo cậu ta, thật mất mặt...
“Lấy tôi được không?”, trai đẹp muốn nói lại thôi.
Tôi lấy ông lớn nhà cậu được không, mất tích xong quay trở lại muốn tôi lấy cậu? Tôi thật muốn nói cút ra ngoài, có điều tại sao tôi lại khóc? Tại
sao tôi chỉ muốn đẩy cậu ta ra khỏi cửa? Đúng vậy, tôi hận cậu ta, hận
cậu ta bỏ đi mà không nói một lời, hận cậu ta khi tôi nói lãnh tĩnh, thì vừa lạnh nhạt vừa
bình tĩnh thật.
“Đừng khóc nữa, chị sẽ đau
lòng tới chết mất, thế thì số hộ khẩu mà tôi liều chết trộm mang về sẽ
đi đăng ký với ai chứ”, trai đẹp kéo tôi ngồi xổm trước mặt cậu ta.
Cậu mới đau lòng tới chết ấy, cả nhà cậu mới đau lòng tới chết, “Bình thân
đi, phía sau nhiều người như thế, cậu không ngại bị mất mặt hả”, nói
thật lòng là tôi ngại lau nước mắt trước mặt bao nhiêu người thế kia.
“Chị dễ dỗ dành quá nhỉ? Cậu ta đã mất tích hơn một tháng, không ngờ chị cứ
thế mà tha thứ cho cậu ta rồi?”, Chân Chân hét lớn ở phía sau, “Chị sẽ
không nóng lòng muốn lấy chồng tới cái mức này đấy chứ?”.
Quả
thực là tôi muốn nói với cô nàng rằng, đây không phải là tha thứ, đây là giữ lại con dao nhỏ để từ từ rạch. Lực sát thương lớn nhất không bao
giờ là đạn nguyên tử, phá hủy tinh thần mới là việc có lực sát thương
lớn nhất.
“Lấy tôi nhé, nhà cửa tôi đã chuẩn bị xong rồi, nhẫn
cưởi tôi đã chuẩn bị xong rồi, sổ hộ khẩu cũng chuẩn bị xong xuôi cả
rồi”, cậu ta ra vẻ chơi xỏ quỳ trên nền.
“Tìm được người đàn ông
tốt thì lấy anh ấy đi, tôi muốn có người để dốc bầu tâm sự”, không ngờ
trong phòng làm việc lại vang lên bài hát này.
Tôi thực sự không phải là bị sự ngây thơ của các người đánh bại...
“Cậu nói lấy là lấy à, bổn cô nương giờ không muốn lấy nữa”, dựa vào cái gì
khi tôi muốn lấy cậu không lấy, khi cậu muốn lấy tôi phải lấy chứ ?
“Đừng làm đỏm, cũng đừng muốn đi tìm cô nàng khác. Tôi nói cho cậu biết
nhé, bắt đầu từ bây giờ, cậu đã bước vào thời kì thử việc. Giờ bổn cô
nương không muốn nhìn thấy cậu, cậu có thể đi rồi. Về phần ngày mai có
muốn gặp cậu hay không, phải xem cậu chuẩn bị đồ ăn sáng gì cho bổn cô
nương đã.”
Ngoan hiền dễ bảo là tiêu chuẩn đạo đức cơ bản nhất
của một người đàn ông tốt, đương nhiên không phải là tôi bôi nhọ địa vị
của đàn ông. Điều mà cánh đàn ông suy nghĩ nhiều hơn chính là, ngoan
hiền dễ bảo là tố chất nền tảng nhất của một người phụ nữ, lẽ nào không
phải sao? Đàn ông và phụ nữ khác nhau ở điểm này.
Sau khi trai
đẹp ra về, Chân Chân hỏi tôi bằng vẻ mặt khinh thường: “Chị bỏ lỡ người
này, là không gặp được ai nữa đâu. Cậu ta vì chị, đã hao tổn bao tâm tư. Nhìn màn cầu hôn mà chị ngất xỉu kia kìa. Chị đừng có mà hối hận”.
Mịa, cô còn dám nhắc lại màn cầu hôn lần đó hả, lần đó còn không phải là nhờ ơn cô ban sao? “Nếu tôi mà không lấy được chồng, cả đời này tôi sẽ kéo
cô chịu tội thay”.
“Đừng, em vẫn nên chuồn thì hơn”, trước khi
tôi tẩn cô nàng, cô nàng đã nhanh trí tạm biệt, co cẳng chuồn. Phòng làm việc khôi phục lại vẻ yên tĩnh, có điều trái tim tôi lại trở nên rộn
ràng.
Bất kể là kiêu kì và dè dặt thế nào, thực ra tôi muốn nói
rằng, quay về là tốt. Bất kể cậu đã mang tới điều gì, hay có điều gì,
đều không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng là, cậu ở đây, tôi
cũng ở đây, chúng ta đều ở đây.