"Nô tỳ không hề nguyền rủa nương nương." Vân Trân ngửa đầu, nói.
Tóc nàng vẫn bị bà tử kéo ra sau.
Bà tử ra tay rất tàn nhẫn, căn bản không chút lưu tình.
Đau đớn khiến Vân Trân không thể không hoài nghi tóc của mình liệu có bị kéo xuống luôn không.
"Còn giám giảo biện?" Liễu Thục Phi nhướng mày, "Người đâu, vả miệng cho bổn cung!"
Dứt lời, không đợi Vân Trân biện giải, liền có cung nữ tới tát hai cái vào mặt Vân Trân.
"Nói, còn dám giảo biện không?"
"Nô tỳ không có! Nương nương không có chứng cứ, nô tỳ tuyệt đối sẽ không...!Bị đánh cho nhận tội." Vân Trân trả lời.
"Thế mà còn dám mạnh miệng? Đánh cho bổn cung! Đánh thật mạnh cho bổn cung! Hôm nay bổn cung phải nhìn xem ngươi định giảo biện tới khi nào!"
"Vâng." Cung nữ đáp.
Bang.
Bang.
Bang.
...!
"Thanh Hiếu huyện chúa cầu kiến!"
Không biết sau khi Vân Trân bị đánh bao nhiêu bên cái bạt tai, bên ngoài vang lên tiếng của cung nhân.
Liễu Thục Phi bất mãn nhíu mày.
Bà ta trừng mắt nhìn Vân Trân, sau đó ra hiệu bảo cung nữ dừng lại trước.
Cung nữ dừng lại, bà tử phía sau cũng buông nàng ra.
Không có ai kéo nàng, cả người nàng không còn sức lực mà ngã xuống.
Đầu óc quay cuồng như có ai cầm đá đập vào.
"Thần nữ gặp qua Thục Phi nương nương."
Đúng lúc này, Vân Trân cảm giác có người tới, dừng bên cạnh nàng, hành lễ với Liễu Thục Phi.
Nàng cố hết sức nâng mí mắt nhìn.
Thì ra là Tử Thị...!
Sao ngươi lại tới đây?
Liễu Thục Phi ương ngạnh như vậy, hôm nay đã hạ quyết tâm phải xử tử nàng, ngươi đến rồi cũng không thay đổi được gì, bản thân chỉ sẽ vô cớ bị kéo vào.
Vân Trân há miệng, muốn khuyên nàng ấy rời đi.
Nhưng yết hầu nàng chỉ mấp máy một chút, không nói ra lời, trong miệng nhàn nhạt mùi máu tươi.
"Thanh Hiếu huyện chúa không ở trong cung của mình