Trong phòng lập tức trở nên nặng nề.
Liễu Thục Phi trừng mắt nhìn Tử Thị.
Ánh mắt kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ấy.
Đừng...!
Rời khỏi...!Rời khỏi nơi này...!
Vân Trân ngã dưới đất, mặt dán vào sàn nhà.
Nàng cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đang không ngừng trôi đi, tay chân bắt đầu rét run, bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy...!
Đừng.
Đừng ngay lúc này.
Từ Bi Độ...!
Từ Bi Độ...!
"Người đâu, còn không mau kéo Thanh Hiếu huyện chúa xuống cho bổn cung! Bổn cung thấy nàng bệnh tới hồ đồ rồi, ở trước mặt bổn cung cũng dám hồ ngôn loạn ngữ!" Liễu Thục Phi kìm nén lửa giận trong lòng, phân phó người xung quanh.
Lập tức có người tiến lên muốn kéo Tử Thị đi.
"Nương nương, người không thể như vậy...!Vân Trân vô tội, người không thể như vậy...!Người không có chứng cứ..." Tử Thị giãy giụa, muốn ở lại.
Nhưng bà tử giữ chặt nàng, sức lực rất lớn, Tử Thị căn bản không thể thoát được.
"Vô tội?" Liễu Thục Phi cười lạnh, "Bổn cung nói nàng ta có tội, ai dám nói nàng ta vô tội? Ngươi nói nàng ta vô tội, vậy bổn cung sẽ để ngươi xem bổn cung xử lý cung nữ dám cả gan dùng tà thuật trong cung như thế nào! Người đâu, kéo cung nữ cả gan dám mưu hại này ra ngoài ném xuống giếng!"
"Vâng."
"Vâng."
Liễu Thục Phi vừa nói xong, liền có cung nữ bà tử túm lấy Vân Trân.
"Dừng tay!"
Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới một tiếng hét lớn.
Liễu Thục Phi ngồi ở thượng vị nghe được giọng nói này, nhíu mày.
Ngay thời điểm mọi người còn chưa hoàn hồn, Liễu Thục Phi đột nhiên tháo cây trâm trên đầu xuống, xông về phía Vân Trân, giơ cao tay muốn đâm xuống.
Nếu cây trâm kia đâm vào cổ nàng, khẳng định Vân Trân sẽ mất mạng.
"Đừng!" Tử Thị mở to hai mắt.
Mắt thấy trâm cài sắp đâm xuống, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người từ ngoài cửa chạy tới, giang hai tay