Vân Trân liếc nhìn người trong phòng một lần.
"Về bệnh tình của lệnh công tử, chúng ta đổi nơi khác rồi nói."
Phu thê Vương gia nhìn nhau, Vương lão gia gật đầu với Vân Trân, duỗi tay làm thế mời: "Vân đại phu, mời đi theo ta."
...!
Vân Trân đi theo phu thê Vương gia tới đại sảnh viện cách vách.
Phu thê Vương gia ngồi vào chủ vị, Vân Trân ngồi ở chỗ dành cho khách.
Sau khi Vân Trân ngồi xuống, hạ nhân mang trà và điểm tâm lên.
Vương lão gia phất tay, hạ nhân hầu hạ trong phòng lui xuống, chỉ để lại tâm phúc canh giữ ở cửa chờ phân phó.
"Vân đại phu, bệnh tình của Lân Nhi nhà ta rốt cuộc là chuyện thế nào?" Thấy nơi này đã không còn người ngoài, Vương lão gia hơi nghiêng người về phía Vân Trân, nôn nóng hỏi.
Vương phu nhân cũng nhìn Vân Trân, theo bản năng nắm chặt khăn thêu.
Vân Trân nhấp một ngụm trà, mới chậm rãi nói: "Chắc hai vị cũng biết lệnh công tử trúng độc đúng không?"
"Cái gì?" Vương lão gia giật mình.
Mà Vương phu nhân ngồi bên cạnh ông cũng thiếu chút làm rơi ly trà trong tay.
"Vân đại phu, người không nhìn lầm đấy chứ? Lân Nhi nhà ta trúng độc? Sao có thể?" Nửa người Vương lão gia đã rời khỏi ghế.
"Xem ra hai vị không biết, khụ khụ..." Ánh mắt Vân Trân hiện lên một tia suy tư.
Phu thê Vương lão gia nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hoảng trong mắt đối phương.
"Vậy...!Vân đại phu, nếu Lân Nhi nhà ta thật sự trúng độc..." Vương lão gia dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vân Trân.
Tuy rằng mấy thế hệ Vương gia không phải chỉ có một người, nhưng cũng xem như nhân khẩu thưa thớt.
Tới thời Vương lão gia chỉ còn lại vài đường huynh không thân thiết, hơn nữa những đường huynh kia đều phát triển ở nơi khác.
Cho nên Vương Kỳ Lân là độc đinh của chi Vương lão gia, lại là con lúc tuổi già, đương nhiên quý giá.
Ngày thường, việc ăn, mặc, ở, đi lại của Vương Kỳ Lân đều do tự tay Vương phu