Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1043: Tạm Thời Ở Lại Vương Gia


trước sau


"Vân đại phu."
Sau khi nhìn nhau, lão phu thê Vương lão gia đứng dậy, hành đại lễ với Vân Trân.

"Hai vị, không được." Vân Trân vội đứng lên, muốn đỡ họ.

"Vân đại phu, người cứ để bọn ta dập đầu với người đi." Vương đại phu nắm lấy tay nàng, "Nếu không dập đầu, trong lòng bọn ta thật sự không thoải mái."
Đừng nhìn Vương phu nhân đã lớn tuổi, nhưng hiện tại sức lực nắm tay Vân Trân, đừng nói là Vân Trân, cho dù là tiểu tử thành niên cũng chưa chắc gạt ra được.

Huống chi Vân Trân đang rất yếu, bị Vương phu nhân giữ chặt như vậy, thật sự rất khó rời tay.

"Đúng vậy, đại phu cứu Lân Nhi nhà ta, chính là đại nhân nhân Vương gia ta.

Nếu không có đại phu, chỉ sợ Lân Nhi nhà ta...!Chỉ sợ đến lúc chết, bọn ta cũng không biết Lân Nhi bị kẻ gian hại!" Vương lão gia nói.

"Vương lão gia, Vương phu nhân." Vân Trân lắc đầu, "Hai vị là trưởng bối của ta, cho dù có ân tình lớn thế nào, nhưng làm như vậy thật sự khiến ta tổn thọ.

Hơn nữa hai vị cũng đừng vội cảm tạ ta, chờ ta trị khỏi bệnh cho lệnh công tử rồi cảm tạ cũng chưa muộn."

Vương lão gia xấu hổ sờ mũi, đỡ phu nhân nhà mình đứng dậy.

Có điều sau khi đứng dậy, bà vẫn kéo tay Vân Trân: "Vân đại phu, Lân Nhi nhà ta phó thác cho người.

Chờ nó tỉnh lại, ta sẽ bảo nó dập đầu với người, cung phụng người cả đời."
"..." Vân Trân.

"Phu nhân, bà nói gì vậy? Vân đại phu còn trẻ như vậy." Vương lão gia cười cười, "Vân đại phu à, người đừng nghe phu nhân nhà ta nói bậy, bà ấy chỉ vì quá kích động.

Trước khi đại phu tới, bọn ta thật sự cho rằng...!A, may quá, may mà mạng của Lân Nhi chưa đến đường cùng, gặp được Vân đại phu người.

Chỉ cần Lân Nhi nhà ta có thể tỉnh lại, Vân đại phu, mọi thứ trong Vương gia chúng ta, dù người coi trọng thứ gì, người cứ việc

lấy đi, chúng ta tuyệt đối không có ý kiến!"
Vân Trân nhìn hai người họ, không nhịn được mà thở dài trong lòng.

Bọn họ cũng vì quá yêu thương Vương Kỳ Lân nên mới như vậy.

Đúng là đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.


"Khụ khụ..." Vân Trân giơ tay, "Hai vị yên tâm, Vân Trân sẽ cố gắng hết sức."
Hai người nghe thế, vô cùng kích động.

Cứ như vậy, Vân Trân tạm thời ở lại Vương gia, giải độc cho Vương tiểu công tử.

Quản sự đội thương nhân nghe nói nàng thật sự có cách cứu chữa cho Vương tiểu thiếu gia, cũng vô cùng cao hứng, không ngừng cảm tạ Vân Trân.

Lại vì chuyện giao hàng, đội ngũ cần tiếp tục xuống phía Nam, không thể chậm trễ.

Quản sự không thể không khởi hành.

Trước khi đi, hắn cứ xin lỗi Vân Trân mãi, hơn nữa còn lấy ra tín vật, nói sau này nếu có chỗ nào cần tới hắn, cứ việc mở miệng.

Tạm biệt quản sự, Vân Trân lại bắt mạch cho Vương tiểu công tử, đưa ra chẩn đoán chính xác, sau đó viết một phương thuốc giao cho Vương lão gia, dặn dò ông ấy bắt buộc phải cử người tín nhiệm đi bốc thuốc.

"Vân đại phu, người yên tâm, việc dược liệu này tự ta đi bốc." Vương lão gia nói.

Bọn họ cũng vì bị hung thủ phía sau ép cho hết cách.

Hôm nay sau khi ra khỏi phòng khách, Vương phu nhân liền bắt đầu ngầm thẩm vấn những kẻ có thể tiếp xúc với chuyện ăn uống của Vương tiểu thiếu gia.

Một ngày hung thủ còn chưa bắt được, bọn họ một ngày không thể an tâm..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện