Cứ như vậy, hành trình tới Nam Hoang của Vân Trân bị dừng lại nửa đường.
Nàng ở lại Vương gia.
Để tiện chiếu cố Vương tiểu thiếu gia, Vân Trân dọn tới viện của Vương Kỳ Lân, ở phòng cách vách.
Được nàng chữa trị, buổi sáng ngày thứ ba, Vương tiểu thiếu gia tỉnh lại, hơn nữa còn đòi ăn mứt hoa quả.
Lão phu thê Vương gia thấy vậy, mừng tới bật khóc, lần nữa biểu đạt lòng biết ơn với Vân Trân.
...!
Sau khi Vương tiểu thiếu gia tỉnh lại, Vương gia có người từ bên ngoài trở về.
Người về là con nuôi của lão phu thê Vương lão gia, tên Vương Quân Ngọc, khoảng hai mươi tuổi, ôn nhuận như ngọc, giống hệt tên mình.
Vương Quân Ngọc là thân thích phương xa của Vương gia, nhà nghèo không thể nuôi nhiều hài tử.
Phụ mẫu Vương Quân Ngọc nghe nói lão phu thê Vương gia mãi không có con, nên mười mấy năm trước, thời điểm Vương Quân Ngọc bằng tuổi Vương Kỳ Lân, đưa hắn tới Vương gia, để lão phu thê Vương gia nhận làm con nuôi.
Cái tên Vương Quân Ngọc này là sau khi hắn tới Vương gia, Vương lão gia đặt cho hắn.
Vương lão gia cho hắn cái tên này là muốn hắn sống như một vị quân tử.
Vương Quân Ngọc quả thật như kỳ vọng của Vương lão gia, trưởng thành trở thành quân tử khiêm tốn như ngọc.
Theo từng ngày Vương Quân Ngọc lớn lên, lão phu phụ Vương gia cũng thật sự coi hắn như hài tử thân sinh của mình, dần dần giao việc làm ăn của Vương gia cho hắn.
Bản thân Vương Quân Ngọc rất biết tranh đua, bọn hạ nhân đều nói trong phương diện buông bán, Quân Ngọc thiếu gia không giống nghĩa tử của Vương lão gia, ngược lại càng giống nhi tử thân sinh hơn.
Mấy năm nay, tuổi ngày càng lớn, lão phu thê cũng dần mất đi ý niệm sinh hài tử.
Vương lão gia định mấy năm nữa sẽ giao sản nghiệp của Vương gia cho Vương Quân Ngọc.
Nhưng ngay lúc này, Vương phu nhân đột nhiên có thai.
Tin tức này đối với lão phu thê Vương gia mà nói là tin vui trời ban.
Có điều, vui sướng qua rồi, bọn họ lại bắt đầu lo lắng về đứa con nuôi này của