Một cái đánh trực tiếp giáng xuống mông Vương Kỳ Lân.
"Nếu Vương lão gia và Vương phu nhân không có cách quản giáo ngươi, ta đây hôm nay sẽ thay bọn họ quản giáo ngươi!" Nói xong, Vân Trân lại đánh vào mông Vương Kỳ Lân thêm một cái, "Để ngươi biết có một số việc có thể tùy hứng, nhưng có một số việc, tùy hứng sẽ như dao đâm vào lòng người thế nào!"
Lão phu thê Vương gia vì chữa bệnh cho Vương Kỳ Lân tốn bao nhiêu tâm tư?
Thậm chí vì để nàng có thể toàn tâm trị liệu cho Vương Kỳ Lân, không tiếc quỳ xuống với nàng!
Nhưng Vương Kỳ Lân thì sao?
Khi còn hôn mê, trông rất đáng thương, nhưng tỉnh lại liền biến thành đại ma vương vô pháp vô thiên! Còn đánh đỏ dược liệu phụ mẫu nó vất vả tìm cho nó, chén thuốc nàng vất vả đi nấu.
"Ngươi rốt cuộc biết sai chưa?" Vân Trân hỏi.
Lực tác dụng lẫn nhau, đánh mông Vương Kỳ Lân, bản thân nàng cũng mệt, tay bắt lấy tay Vương Kỳ Lân theo bản năng thả lỏng.
Trong lúc nàng suy xét nếu Vương Kỳ Lân còn mạnh miệng, nên dùng cách nào xử lý, Vương Kỳ Lan đột nhiên đè tay nàng xuống, gào khóc lên.
"Hu hu hu...!Ta chán ghét tỷ...!Ta chán ghét mấy người...!Hu hu hu..."
Vân Trân thấy hài tử khóc lớn, sửng sốt, buông tay ra.
Vương Kỳ Lân ôm đầu gối, ngồi trên giường khóc rất thương tâm: "Hu hu hu, ta chán ghét các ngươi, chán ghét các ngươi...!Hu hu hu...!Tại sao mọi người đều hướng về huynh ấy? Tại sao chứ? Tại sao đều thích huynh ấy...!Hu hu hu...!Đều thích huynh ấy, đều nói ta không hiểu chuyện...!Hu hu hu..."
Cái gì?
Vân Trân kinh ngạc.
"Huynh ấy là chỉ ai? Vương Quân Ngọc sao?" Vân Trân hỏi.
"Không phải huynh ấy thì còn là