Thế mà có chuyện như vậy?
Vân Trân nhíu mày.
Vú nuôi?
Tại sao vú nuôi của Vương Kỳ Lân lại nói với nó những lời này?
Chẳng lẽ chỉ là thành kiến của phụ nhân? Cảm thấy Vương Quân Ngọc làm con nuôi, Vương Kỳ Lân bây giờ còn nhỏ, Vương Quân Ngọc tuyệt đối không nỡ chắp tay nhường tài sản của Vương gia cho Vương Kỳ Lân?
Hay là có nguyên nhân nào khác?
Có câu tiểu hài tử rất nhanh nhạy với thế giới.
Đó là vì rất nhiều quy tắc của người lớn bọn chúng còn chưa hiểu.
Góc độ bọn chúng nhìn thế giới, rất nhiều thời điểm thậm chí nhạy cảm và trực tiếp hơn người trưởng thành.
Như vậy, những bất an mà Vương Kỳ Lân nói rốt cuộc là do nó nghi ngờ quá nhiều, hay do cảm giác không an toàn mang tới?
"Vậy bây giờ vú nuôi kia ở đâu?" Vân Trân hỏi.
Vương Kỳ Lân lau nước mắt, bả vai run lên, khụt khịt: "Vú nuôi đi rồi, nửa năm trước lúc bọn ta dọn tới đây...!Hu hu hu...!Khẳng định là Vương Quân Ngọc dùng thủ đoạn gì đó, sao vú nuôi có thể trộm đồ của mẫu thân, cắt xén chi phí của ta? Hu hu hu...!Ta không tin, vú nuôi...!Hu hu...!Là người xấu..."
Nửa năm trước?
Ngay trước khi Vương gia tới nơi này?
Nghĩ đến việc Vương Kỳ Lân trúng độc...!
Liệu trong việc này có liên quan gì không?
"Nè, Vân Trân Nhi..." Đột nhiên, Vân Trân cảm giác có người kéo tay áo nàng.
Nàng cúi đầu, liền thấy Vương Kỳ Lân ủy khuất nhìn mình, trong ánh mắt mang theo do dự cùng căng thẳng, "Tỷ...!Tỷ đừng bỏ mặc ta...!Ta...!Ta vừa rồi không lên làm đổ chén thuốc...!Tỷ...!Tỷ đừng giận ta...!Hu hu..."
"Ta không giận ngươi." Vân Trân nói.
Đối phương chẳng qua là tiểu hài tử hơn sáu tuổi.
Nàng đã từng này tuổi, sao có thể vì vài câu vô cớ gây rối của tiểu hài tử mà tức giận?
"Thật sự không có sao?" Vương Kỳ Lân ôm chặt eo