"Cảnh tượng đó rất náo nhiệt."
"Náo nhiệt thế nào? Ngươi tận mắt chứng kiến hả?" Có người cười hỏi.
"Không có, nhưng ta có biểu đệ phương xa làm việc trong cung.
Ngày Thái Tử sách phong, đệ ấy vừa lúc có mặt, được nhìn một màn đó..."
Kế tiếp, người nọ đắc ý kể điều biểu đệ mình chứng kiến với những người cùng bàn.
"Vân đại phu?" Lúc này, Vương Quân Ngọc đi trước Vân Trân phát hiện nàng dừng lại, nghi hoặc nhìn.
Vương Kỳ Lân và Vương phu nhân nghe thấy, cũng dừng bước, nhìn Vân Trân.
"Không, không có gì."
"Vân Trân Nhi, đi thôi." Vương Kỳ Lân chạy tới.
Vương phu nhân nhìn theo, sợ nó té ngã.
Vương Kỳ Lân đẩy Vương Quân Ngọc ra, đứng trước mặt Vân Trân, duỗi tay bắt lấy tay áo nàng, muốn kéo nàng đi về phía trước.
Vân Trân cười xin lỗi họ, định rời đi.
Nhưng ngay lúc này, trong nhã gian đột nhiên vang lên một câu lần nữa khiến chân nàng như bị đinh đóng chặt dưới đất.
"Thái Tử đã đăng cơ, vậy Túc Vương thật sự phải đi Quán Châu sao?"
"Đúng vậy, hai ngày sau sẽ khởi hành."
"A, nghe nói thuốc trị ôn dịch lúc trước là nhờ Túc Vương điện hạ tìm về."
"Ta còn tưởng thái tử sẽ là Túc Vương."
"Ta cũng vậy."
"Khụ khụ, các vị, đây dù sao cũng là quốc sự, đừng nói nữa."
"Ừ đúng vậy."
...!
"Đi thôi." Vân Trân gật đầu với Vương phu nhân và Vương Quân Ngọc.
Vương Kỳ Lân nắm tay nàng, đi theo bên cạnh, suy tư nhìn về phía nhã gian kia.
...!
Cơm trưa do Vương Quân Ngọc an bài.
Hương vị và hình thức đương nhiên không có gì bắt bẻ.
Cho dù Vương Kỳ Lân không vừa mắt hắn, đứng trước một bàn mỹ thực cũng không có cách nào tìm ra lý do thích hợp hơn.
Chỉ có Vân Trân không muốn ăn.
Có lẽ do sức khỏe không tốt, có lẽ do cuộc nói chuyện mình vừa nghe được.
Ăn xong, Vương