Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1050: Tâm Sự


trước sau


"Cảnh tượng đó rất náo nhiệt."
"Náo nhiệt thế nào? Ngươi tận mắt chứng kiến hả?" Có người cười hỏi.

"Không có, nhưng ta có biểu đệ phương xa làm việc trong cung.

Ngày Thái Tử sách phong, đệ ấy vừa lúc có mặt, được nhìn một màn đó..."
Kế tiếp, người nọ đắc ý kể điều biểu đệ mình chứng kiến với những người cùng bàn.

"Vân đại phu?" Lúc này, Vương Quân Ngọc đi trước Vân Trân phát hiện nàng dừng lại, nghi hoặc nhìn.

Vương Kỳ Lân và Vương phu nhân nghe thấy, cũng dừng bước, nhìn Vân Trân.

"Không, không có gì."
"Vân Trân Nhi, đi thôi." Vương Kỳ Lân chạy tới.

Vương phu nhân nhìn theo, sợ nó té ngã.

Vương Kỳ Lân đẩy Vương Quân Ngọc ra, đứng trước mặt Vân Trân, duỗi tay bắt lấy tay áo nàng, muốn kéo nàng đi về phía trước.

Vân Trân cười xin lỗi họ, định rời đi.

Nhưng ngay lúc này, trong nhã gian đột nhiên vang lên một câu lần nữa khiến chân nàng như bị đinh đóng chặt dưới đất.


"Thái Tử đã đăng cơ, vậy Túc Vương thật sự phải đi Quán Châu sao?"
"Đúng vậy, hai ngày sau sẽ khởi hành."
"A, nghe nói thuốc trị ôn dịch lúc trước là nhờ Túc Vương điện hạ tìm về."
"Ta còn tưởng thái tử sẽ là Túc Vương."
"Ta cũng vậy."
"Khụ khụ, các vị, đây dù sao cũng là quốc sự, đừng nói nữa."
"Ừ đúng vậy."
...!
"Đi thôi." Vân Trân gật đầu với Vương phu nhân và Vương Quân Ngọc.

Vương Kỳ Lân nắm tay nàng, đi theo bên cạnh, suy tư nhìn về phía nhã gian kia.

...!
Cơm trưa do Vương Quân Ngọc an bài.

Hương vị và hình thức đương nhiên không có gì bắt bẻ.

Cho dù Vương Kỳ Lân không vừa mắt hắn, đứng trước một bàn mỹ thực cũng không có cách nào tìm ra lý do thích hợp hơn.

Chỉ có Vân Trân không muốn ăn.

Có lẽ do sức khỏe không tốt, có lẽ do cuộc nói chuyện mình vừa nghe được.


Ăn xong, Vương

Kỳ Lân muốn đi thuyền nhỏ du hồ, nhưng bị Vương phu nhân cự tuyệt.

Nhưng, danh xưng "Vương tiểu bá vương" không phải tùy tiện kêu.

Vương phu nhân không đồng ý, Vương Kỳ Lân liền tới tìm Vân Trân.

Vương phu nhân hết cách, chỉ đành đồng ý với yêu cầu của Vương Kỳ Lân, thuê cho nó một con thuyền nhỏ.

Trên thuyền không có bán điểm tâm, chỉ là con thuyền bình thường, tuy rằng bất mãn nhưng Vương Kỳ Lân cũng biết đây là nhượng bộ lớn nhất của mẫu thân nó.

Sau khi thuê được thuyền, Vương Kỳ Lân phấn chấn kéo Vân Trân lên con thuyền kia.

Vân Trân không có tâm trạng, nhưng vẫn vực dậy tinh thần, đi theo Vương Kỳ Lân.

...!
Ở trên con thuyền kia, Vương Kỳ Lân chơi đùa điên cuồng một canh giờ.

Một canh giờ sau, nó cuối cùng cũng mệt, được Vương phu nhân đưa về phòng nghỉ ngơi.

Những người khác đều đi rồi, Vân Trân ngồi bên mạn thuyền, nhìn phong cảnh tới thẫn thờ.

Không biết qua bao lâu, Vương Quân Ngọc tới bên cạnh nàng.

"Vân đại phu đang nghĩ gì đấy?" Vương Quân Ngọc hỏi.

Vân Trân quay đầu nhìn hắn, gật đầu, xem như chào hỏi.

"Không có gì, chỉ tùy tiện ngắm cảnh mà thôi."
Vương Quân Ngọc nghe thế, không hỏi nữa, mà nói một chuyện khác..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện