Sau khi rời khỏi kinh thành, Vân Trân vốn định xuống thẳng phương Nam.
Nhưng trên đường lại trì hoãn ở một huyện thành nhỏ, giải độ cho tiểu thiếu gia Vương gia.
Chớp mắt đã qua nửa tháng.
Hôm nay, sắc trời tốt, Vương Kỳ Lân nằm trong nhà gần nửa năm, hiện tại đã được giải độc, thật sự không nín nhịn được, đòi ra ngoài đi chơi.
Hiện tại tuyết đã tan, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại.
Phu phụ Vương gia thật sự quá thương yêu Vương Kỳ Lân, không chịu nổi Vương Kỳ Lân làm nũng, liền tới hỏi Vân Trân.
Vân Trân nhìn Vương Kỳ Lân bán manh khổ sở cầu xin nàng, sau khi thưởng thức màn trình diễn của nó, nàng mỉm cười gật đầu với Vương phu nhân.
Được Vân Trân gật đầu, Vương Kỳ Lân lập tức vui mừng như điên.
Vương phu nhân bắt đầu chuẩn bị đồ cho Vương Kỳ Lân.
Chờ đồ đạc đã chuẩn bị ổn thỏa cũng sắp tới giữa trưa.
Bởi vì trên người Vương Kỳ Lân còn dư động, chưa giải xong, Vương phu nhân lo trên đường Vương Kỳ Lân xảy ra chuyện, bởi vậy liền nhờ Vân Trân đi theo.
Hành trình của họ hôm nay là ngồi thuyền, nghe chút tiểu khúc, nhìn ngắm phong cảnh.
Có điều, chờ bọn họ ra khỏi cửa, Vương Kỳ Lân lại không vui.
Bởi vì Vương Quân Ngọc đứng bên cạnh xe ngựa, bộ dáng nghiễm nhiên muốn cùng họ ra ngoài.
"Mẫu thân, vì sao Đại ca lại đi cùng chúng ta?" Trước mặt phu thê Vương gia, Vương Kỳ Lân không gọi thẳng tên Vương Quân Ngọc, mà tâm không cam lòng, tình không muốn gọi hắn một tiếng "Đại ca".
"Đây là ý của cha con." Vương phu nhân kéo tay Vương Kỳ Lân, "Cũng là ý của ta.
Dù sao nữ nhân và hài tử chúng ta ra ngoài, có nam nhân chăm sóc, cha con cũng yên tâm."
"Nhưng..." Vương Kỳ Lân còn muốn nói gì đó, nhưng đối diện với Vương Quân Ngọc, nó lại dừng lại, chỉ theo bản năng nhích lại gần Vân Trân.
Vương Quân Ngọc chào hỏi Vương phu nhân và Vương Kỳ Lân xong, lại chào hỏi Vân Trân.
Trong lúc đó, Vương Kỳ Lân đều bực bội.
Có điều tính cách Vương Kỳ Lân luôn như thế.
Bởi vậy Vương phu