Vân Trân và Vương Quân Ngọc vội quay đầu, nhìn theo ngón tay người nọ.
Trong rừng cây đen nhánh u tĩnh quả thật có ánh lửa thoáng hiện.
"Đi!" Vương Quân Ngọc nhanh chóng quyết định, dẫn người đi qua.
Vân Trân nâng váy theo sau.
Không bao lâu, bọn họ tới nơi có ánh lửa.
Đó là một ngôi miếu bỏ hoang, đã rách nát, tường vây xung quanh cũng đổ.
Giờ phút này, trong đại điện, dưới tượng Phật đầy tro bụi có một đống lửa, ngồi bên cạnh là một lão nhân thân hình ốm yếu.
Bên cạnh lão nhân là Vương Kỳ Lân đã hôn mê bất tỉnh.
"Lân Nhi!" Vương Quân Ngọc gọi một tiếng, liền muốn tiến lên.
Ngay lúc này, lão nhân ngồi bên đống lửa quay đầu, khoảnh khắc Vương Quân Ngọc nhìn thấy mặt bà ta, đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ không thể tin được.
"Cung ma?" Không biết ai gọi một tiếng.
Cung ma?
Vân Trân sửng sốt.
"Sao bà lại ở đây?" Vương Quân Ngọc khống chế phẫn nộ trong lòng, hỏi.
"Ha, sao ta lại ở đây?" Lão nhân được gọi là Cung ma kia lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe, "Quân Ngọc thiếu gia, ngài hỏi lão bà tử ta vì sao lại ở đây sao?"
Vương Quân Ngọc nhíu mày, đi về phía Vương Kỳ Lân nằm dưới đất.
Cung ma không ngăn cản hắn.
Vương Quân Ngọc trực tiếp tới bên cạnh Vương Kỳ Lân.
"Lân Nhi, Lân Nhi, tỉnh lại, đệ mau tỉnh lại đi." Vương Quân Ngọc nhẹ vỗ vai nó, gọi.
Nhưng Vương Kỳ Lân nằm dưới đất vẫn không nhúc nhích.
"Nó trúng độc." Vân Trân nói.
Vương Quân Ngọc ngẩng đầu, nôn nóng nhìn Vân Trân: "Vân đại phu..."
"Vân đại phu?" Cung ma đột nhiên hỏi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Vân Trân, "Ngươi chính là đại phu giải độc cho Vương Kỳ Lân?"
Vân Trân quay đầu nhìn bà ta: "Ngươi chính là kẻ hạ độc Vương Kỳ Lân?"
"Cái gì? Kẻ hạ độc tiểu thiếu gia là Cung ma?"
"Cung ma không phải vú nuôi của tiểu