Nghe Cung ma nói xong, Vương Quân Ngọc vội nhìn Vân Trân, muốn chứng thực lời Cung ma nói là thật hay giả.
Vân Trân kiểm tra mạch tượng của Vương Kỳ Lân, sắc mặt nghiêm trọng.
Vương Quân Ngọc thấy vậy, không khỏi nhíu mày.
"Ta không lừa các ngươi.
" Cung ma nói, "Nếu thời gian còn nhiều, có lẽ tiểu cô nương này có thể giải độc, nhưng hiện tại, vấn đề lớn nhất của nàng ta chính là không đủ thời gian.
Cho nên, ngươi tìm nàng ta cứu Vương Kỳ Lân cũng vô dụng.
Nếu các ngươi muốn cứu Vương Kỳ Lân, vậy gọi Vương phu nhân và Vương lão gia tới đây cho ta!"
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Vương Quân Ngọc nhanh chóng phái người về bẩm báo với phu thê Vương gia, đồng thời cho bao vây ngôi miếu này, để ngừa Cung ma đào tẩu.
"Các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không bỏ chạy.
" Cung ma cầm một cây gậy gỗ chọc chọc đống lửa trước mặt, "Lão bà tử ta còn chưa lấy được mạng của Vương phu nhân, sao có thể bỏ đi chứ?"
"Mẫu thân và bà rốt cuộc có thù gì mà bà không tiếc hạ độc thủ với Lân Nhi?" Vương Quân Ngọc hỏi.
"Thù gì?" Cung ma hoàn toàn không che giấu sự phẫn nộ cùng âm ngoan trên mặt, "Ha, thù gì? Kiện tụng mạng người, thù sát phu!"
Dứt lời, hiện trường lần nữa an tĩnh.
Có thể nói là lặng ngắt như tờ.
Thù sát phu?
Vương phu nhân giết người?
Hạ nhân kinh ngạc.
Vương Quân Ngọc nhíu mày, không hỏi nữa.
Qua nửa canh giờ, nơi xa có đèn đuốc đong đưa, theo đó, liền có một nhóm người hoang mang chạy tới.
"Lân Nhi!" Vừa thấy Vương Kỳ Lân nằm dưới đất, Vương phu nhân gọi một tiếng, muốn chạy qua.
Nhưng ngay lúc này, Vương lão gia kịp thời kéo bà lại: "Phu nhân, bình tĩnh một chút.
" Nói xong, Vương lão gia nhìn về phía Cung ma.
Vương phu nhân ép mình từ trong kinh hoảng và lo lắng bình tĩnh lại.
"Cung ma, tại sao bà lại hạ độc hại Lân Nhi nhà ta? Thời điểm bà còn ở Vương phủ, phu thê chúng ta