Nếu thật sự là thế, nàng làm sao có đủ thời gian để dạy Vương Kỳ Lân y thuật đây?
Sư phụ.
Vân Trân chậm rãi nhắm mắt lại, hàng lông mi dưới ánh nắng nhẹ nhàng run rẩy.
Đồ nhi có phải thật sự không thể cứu không?
Nếu không cứu, thật hi vọng trước khi chết có thể gặp lại ngài một lần, để ngài xem đồ nhi đã nhận đồ tôn cho ngài.
Tính tình Lân nhi tuy cổ quái xảo quyệt, nhưng lại vô cùng thông minh, nếu có thể dốc lòng bồi dưỡng, nói không chừng sẽ trở thành đại phu còn lợi hại hơn đồ nhi.
"Khụ khụ khụ..."
Vân Trân mở mắt, nhìn vào hư không bên ngoài.
Nếu nơi này là chỗ nàng kết thúc sinh mạng, vậy nàng hi vọng gặp lại Lệ Vô Ngân...!Niên Sanh...!
Tuy rằng khi ấy hắn vì nàng mà lui một bước, rời khỏi kinh thành, ẩn lui giang hồ, nhưng Vân Trân vẫn lo lắng, sau khi nàng chết, với tính cách đó, hắn sẽ làm ra vài chuyện cực đoan.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Hắn sẽ đem cái chết của nàng tính sổ lên đầu Triệu Húc.
Cho nên trước khi chết, nàng muốn gặp lại hắn, dặn dò việc sau này.
Còn về món nợ với hắn, có lẽ chỉ đành kiếp sau báo đáp.
Ngoại trừ sư phụ và Lệ Vô Ngân, những người khác thì không cần gặp nữa.
Không cần gặp Tử Thị.
Ngụy đại ca, cũng không cần.
Cứ để y cho rằng nàng vẫn sống tốt ở Vân Hán Quốc, tự do tự tại.
Nhưng nàng rời khỏi kinh thành, thư Bát sư huynh gửi tới e rằng nàng lại bỏ lỡ.
Có điều nàng tin tưởng năng lực của Bát sư huynh, hắn sẽ có cách tìm được tung tích của nàng.
Cho nên nếu nàng muốn giấu Ngụy đại ca, vậy phải nghĩ ra đối sách.
Đối sách...!Đối sách...!
Đối sách gì mới tốt đây? Đối sách gì mới có thể giấu giếm bọn họ?
Vân Trân ghé vào bệ cửa sổ, thiếp đi.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới chim kêu.
Ánh nắng sau giờ ngọ chiếu vào càng khiến gương mặt tái nhợt của