"Ta...!Khụ khụ khụ...!Ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, không thể theo ngươi tới sảnh ngoài gặp khách...!Khụ khụ khụ..." Vân Trân ôm ngực, yếu ớt nói.
"Sư phụ." Vương Kỳ Lân vội đỡ lấy nàng, "Người sao rồi? Có cần ta..."
"Khụ khụ...!Ta không sao." Vân Trân đè tay nó lại, lắc đầu, "Bệnh cũ thôi, không cần lo lắng...!Chỉ là dáng vẻ này của ta, sợ rằng không thể cùng ngươi tới sảnh ngoài gặp vị khách quý kia...!Tự ngươi đi đi...!Ta về phòng nghỉ ngơi một chút..."
"Vậy một mình sư phụ..."
"Một mình ta vẫn ổn."
Vân Trân lại nói mấy câu đuổi Vương Kỳ Lân đi.
Chờ Vương Kỳ Lân và nha hoàn đi xa, Vân Trân vốn không ngừng ho khan mới dần dừng lại, nhíu mày.
Khách quý?
Có thể khiến Vương phu nhân gọi Vương Quân Ngọc ở ngoài trở về, có thể khiến Vương phu nhân gọi hai nhi tử của Vương gia ra ngoài gặp khách...!
Thân phận khác quý như vậy.
Lại liên hệ với người đang ở Tây Sương Viện.
Thân phận "khách quý" này, không cần nói cũng biết.
Cho nên, nàng tuyệt đối không thể đi gặp...!Không thể đi gặp...!
...!
"Lân Nhi, mau tới gặp Vương gia."
Vương Kỳ Lân vừa vào phòng khách, liền thấy mẫu thân nó từ trên ghế đứng dậy, vẫy tay.
Vương gia?
Vương Kỳ Lân ngây ra một lúc, nghiêng đầu, nhìn người ngồi cạnh Vương phu nhân.
Đó là một nam nhân bộ dáng bất phàm, góc cạnh sắc bén, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, trên người mặc trường bào đen viền vàng, eo đeo ngọc bội.
Người nọ chỉ ngồi một chỗ, không nói câu nào, nhưng vẫn có khí thế khiến người ta phải cúi đầu.
Từ nhỏ Vương Kỳ Lân được phu thê Vương gia nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên sau khi gặp Triệu Húc, Vương Kỳ Lân không chỉ sợ hãi, ngược lại còn thấy thú vị.
Dù sao, đây là lần đầu tiên nó được gặp một vương gia thật sự.
"Lân Nhi, còn không mau hành lễ với Túc vương gia?" Vương phu nhân thấy Vương Kỳ Lân đứng bất động, muốn kéo nó tới.
"Vương phu nhân, không cần giữ lễ