Vân Trân vốn không chờ mong công hiệu của linh tuyền mà dân gian truyền như vậy.
Có lẽ vì nàng là đại phu.
"Vân đại phu có thể thấu tình đạt lý như vậy, đúng là...!Đáng quý." Vương Sướng Cẩm nói, "Ta nghe nói buổi tối có thể ngắm đom đóm trong núi, rất đẹp.
Nếu Vân đại phu không chê, tối nay có thể cùng đi dạo hay không?"
Nói xong mấy câu này, lỗ tai Vương Sướng Cẩm lại đỏ lên.
Gã sai vặt đứng cạnh không khỏi sốt ruột cho chủ tử nhà mình.
Thẹn thùng như vậy làm sao theo đuổi được cô nương nhà người ta!
"À...!Khụ khụ..." Vân Trân nhìn ánh mắt Vương Sướng Cẩm nhìn mình, xấu hổ quay đầu, giả vờ không thoải mái mà ho mấy tiếng.
"Vẫn là thôi đi." Vương Sướng Cẩm thấy vậy, vội xua tay, "Là tại hạ lỗ mãng.
Vân đại phu vốn không khỏe, ban đêm trong núi gió lớn, Vân đại phu tốt nhất đừng ra ngoài, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi."
"Xin lỗi." Vân Trân che miệng, hành lễ với Vương Sướng Cẩm.
Vương Sướng Cẩm vội xua tay.
...!
Chỗ ở tất nhiên tốt.
Có cửa sổ, có thể đi thẳng ra sau núi.
Ngồi ở đó có thể ngắm hết phong cảnh trên núi.
Vân Trân đương nhiên thích.
Có điều nàng lại bắt đầu lo lắng.
Vương Sướng Cẩm biết rõ ý của Vương phu nhân và Đại bá nương, nhưng mỗi lần đều nghe họ sắp xếp đến gặp Vân Trân.
Mà mấy ngày nay, ánh mắt Vương Sướng Cẩm nhìn nàng, trừ khi Vân Trân là người mù, bằng không không thể cảm nhận được.
Vương Sướng Cẩm này có lẽ có ý với nàng, chỉ là...!
Đây lại là chỗ Vân Trân ưu sầu.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nàng phải tìm cơ hội nói rõ với đối phương mới được.
Nghĩ vậy, Vân Trân dựa vào bàn lùn, không biết thiếp đi từ khi nào.
Đánh thức nàng là tiếng đập cửa bên ngoài.
"Vân đại phu? Vân đại phu? Người có ở bên trong không? Đến giờ cơm chiều rồi, công tử nhà ta ở Xuất Vân Hiên mời người tới." Qua tiếng đập cửa là giọng gã sai vặt của