Vân Trân nghiêng đầu, thấy quản sự của Vân Hạc sơn trang đang dẫn theo người cầm đèn lồng, cùng một người trung niên để râu dài qua đây.
"Ai ở đó?" Trong bóng đêm, nam nhân trung niên kia phát hiện có người, lên tiếng hỏi.
Vân Trân bước ra: "Kim quản sự."
"Thì ra là cô nương." Quản sự sơn trang gật đầu.
Nam nhân trung niên nhìn Kim quản sự: "Quen biết sao?"
"Hồi Ngô chủ bộ, vị cô nương này là khách tối nay ngủ lại ở sơn trang." Kim quản sự trả lời.
Ngô chủ bộ đánh giá Vân Trân từ đầu tới chân, nói: "Ban đêm trời lạnh, người không liên quan, tốt nhất đừng tùy tiện đi lại."
"Vâng, Ngô chủ bộ." Kim quản sự đáp.
Nói xong, Kim quản sự dặn dò Vân Trân vài câu.
Đam Mỹ Hay
Vân Trân gật đầu, nói sẽ lập tức trở về.
Kim quản sự làm thế mời với Ngô chủ bộ, đoàn người liền rời đi.
Vân Trân đứng tại chỗ nhìn theo.
Xem thái độ quản sự cung kính với Ngô quản sự như thế, chẳng lẽ ông ta chính là khách quý ngủ lại trên núi đêm nay?
Vân Trân nghi hoặc.
Tuy chức quan chủ bộ không tính là lớn, nhưng là chức vụ gần với cấp trên nhất.
Nói không chừng Ngô chủ bộ này đang làm việc cho đại nhân vật nào đó.
Người Vân Hạc sơn trang kiêng kị ông ta cũng có lý do.
Vân Trân nghĩ nghĩ, nâng bước trở về.
Đi được một lúc, Vân Trân phát hiện mình lạc đường.
Vân Hạc sơn trang xây dựng trong núi, ban đêm, dân cư sơn dã thưa thớt.
Vân Trân lần đầu tới, không hề quen thuộc địa hình nơi này, cứ tùy tiện đi, bất tri bất giác đã lạc đường.
Lạc đường không phải đáng sợ nhất, vừa lạc đường vừa đói bụng mới đáng sợ.
Vân Trân cúi đầu, xoa bụng, không khỏi ảo não.
Sớm biết sẽ lạc đường, trước khi ra ngoài, nàng nên mang theo chút điểm tâm.
"A..." Vân Trân thở dài.
Nàng ngẩng đầu nhìn sao trên trời.
Nàng nhớ núi Vân Hạc nằm