Hơn nữa còn khó thở công tâm, thật sự nguy hiểm đến cực điểm.
"Vân đại phu, người phải cứu vương phi nhà ta.
Vân đại phu, cầu xin người..." Nhạn Bắc khóc lóc cầu xin.
"Lương y như từ mẫu, ta sẽ cố hết sức." Vân Trân khàn giọng, "Chỉ là..."
"Vân đại phu không cần băn khoăn." Đúng lúc này, Triệu Húc đứng bên cạnh lên tiếng, "Đại phu cứ làm hết sức.
Nếu hài tử thật sự không giữ nổi, vậy thôi, chủ yếu là người lớn..."
Hắn cần phải cho Liễu gia một lời giải thích.
"Không, hài tử...!Phải giữ...!Hài tử..."
Liễu Trản Anh sau khi uống hộ tâm đan của Vân Trân, mơ màng tỉnh lại.
Nghe hài tử có khả năng không giữ nổi, nàng vội vàng kêu, nhưng vừa kêu hai câu lại không thở nổi, mở lớn hai mắt, vô cùng đáng sợ.
"Vương phi, vương phi...." Nha hoàn bổ nhào vào mép giường, bắt lấy tay Liễu Trản Anh, cuống quít gọi.
Liễu Trản Anh trừng mắt nhìn một lát, lại ngất đi.
Nhạn Bắc gọi vài tiếng cũng không thấy Liễu Trản Anh có phản ứng, vội quay đầu nhìn Vân Trân: "Vân đại phu, vương phi nhà ta..."
"Ta sẽ cố hết sức." Vân Trân nhìn Liễu Trản Anh ngất xỉu trên giường, ánh mắt phức tạp.
Triệu Húc nhìn nàng.
Chiếc mũ có rèm che màu trắng kia che kín cả gương mặt nàng, căn bản không thể nhìn rõ dung mạo.Nhưng không biết vì sao, từ câu nói vừa rồi của nàng, Triệu Húc lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như, giống như là người trong trí nhớ.
Có điều rất nhanh, Triệu Húc lần nữa dẹp bỏ suy nghĩ này.
Trước đây rất nhiều lần hắn đều không nhận ra nàng, nhưng Vân đại phu lần này, hắn thật sự đã nhìn thấy dung mạo của "nàng" ở Vương trạch.
Cho nên, có lẽ hắn nhớ nàng tới phát điên, chỉ cần gặp đại phu y thuật cao minh đều sẽ liên tưởng tới nàng.
Thử nghĩ, nếu nàng đã chủ động rời đi, sao có thể để hắn tìm được nàng? Sao có thể tới Bắc địa của hắn, huống chi còn là Quán Châu?
...!
Vân Trân thi châm cho