Bùm.
Đầu muốn nổ tung.
Mùi hương quen thuộc như gió lốc chen vào lỗ mũi Vân Trân, làm Vân Trân từ kinh ngạc đến ngây người.
Ngay lập tức, nàng theo bản năng đỡ mũ rèm trên đỉnh đầu, một tay đẩy Triệu Húc ra, sau đó lui hai bước, lui tới ngạch cửa, thiếu chút té ngã lần nữa.
Có điều trước khi té ngã, nàng đã kịp thời giữ chặt cửa gỗ bên cạnh.
Hiện trường an tĩnh lại.
Bọn hạ nhân đều khiếp sợ nhìn Vân Trân, nghĩ thầm vị Vân đại phu này thật to gan, ngay cả vương gia cũng dám đẩy!
Mà Triệu Húc...!
Vân Trân hoảng loạn, căn bản không dám nhìn phản ứng của Triệu Húc.
Nàng cuống quít hành lễ, sau đó xoay người đến bên mép giường của Liễu Trản Anh, hi vọng có thể mượn Liễu Trản Anh, không để Triệu Húc nghi ngờ.
Vân Trân lần nữa ngồi xuống bên mép giường, giơ tay bắt mạch cho Liễu Trản Anh.
Nhưng hiện tại, tâm ý nàng phiền loạn, căn bản không thể bắt mạch.
Đầu óc lộn xộn, giống như ngọn đèn, mơ màng hồ đồ hiện lên rất nhiều thứ.
Mãi đến khi Nhạn Bắc bốc thuốc trở về, Vân Trân mới từ trong trạng thái hoảng loạn trấn định lại.
Chờ nàng quay đầu, ngoài cửa nào còn Triệu Húc?
"Vân đại phu, người xem số thuốc này đúng không?" Nhạn Bắc hỏi.
Vân Trân kiểm tra thuốc trên bàn, gật đầu: "Ừ, sai người đi nấu đi, nấu xong thì cho vương phi uống.
Đêm nay, ta sẽ ở lại canh gác."
"Vâng." Nhạn Bắc đáp.
...!
Phương thuốc phức tạp.
Nấu thuốc cũng là một công việc phức tạp.
Thời điểm hạ nhân nấu thuốc, Vân Trân cũng không rảnh rỗi, tự mình ở cạnh giám sát chỉ đạo.
Nàng hoàn toàn chìm đắm vào việc chữa trị cho Liễu Trản Anh, cố gắng không cho bản thân nghĩ tới cái va chạm vừa rồi liệu có để lộ thân phận hay không.
Nấu thuốc xong, Vân Trân nhìn hạ nhân đút Liễu Trản Anh uống hết.
Sau khi uống, Liễu Trản Anh chìm sâu vào giấc, vẫn luôn gặp ác mộng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Nhạn Bắc dẫn theo mấy nha hoàn luôn ở bên cạnh hầu hạ.
Vân Trân canh giữ trong phòng, không hề rời đi.
Thời điểm Quả Nhi tới, thấy