Nhạn Bắc kể xong, hỏi nàng: "Vân đại phu, chắc không phải không thể đặt trong phòng vương phi đấy chứ?"
"Không sao." Vân Trân lắc đầu, "Ngươi cứ bận việc của ngươi đi, ta chỉ tò mò mà thôi.".
Được tại { .
м E }
"Vậy ta xin cáo từ." Nhạn Bắc xoay người xuống bếp.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân, Quả Nhi cùng Liễu Trản Anh hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Thời điểm Vân Trân quay đầu nhìn Quả Nhi, Quả Nhi cầm hoa, cả người cứng đờ, hàm răng phát run.
"Ra đây với ta." Nói xong, Vân Trân nâng bước ra ngoài.
Quả Nhi nắm chặt hoa trong tay, mãi đến khi trong tay lạnh lẽo, mới phát hiện hoa đã bị mình bóp gãy, lúc này mới cuống quít cắm hoa vào bình, sau đó vội vã đi về phía Vân Trân.
Vân Trân dừng lại ở hoa viên bên ngoài.
Ban đêm rất an tĩnh, bốn phía không người.
Rất nhanh, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Nàng biết, Quả Nhi tới.
Bang.
Quả Nhi vừa tới gần, Vân Trân liền quay đầu, tát nàng ta một cái.
Một cái tát này trực tiếp đánh Quả Nhi ngây ngốc tại chỗ.
"Ngươi có biết tại sao ta lại đánh ngươi không?" Vân Trân híp mắt.
Quả Nhi duỗi tay che nửa gương mặt.
Cho dù mặt Vân Trân bị mũ có rèm che khuất, nhưng Quả Nhi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo từ bên trong bắn ra.
Nàng ta che mặt, cắn răng, nhìn chằm chằm Vân Trân không nói gì.
"Một cái tát này, là ta niệm tình cảm ngày xưa muốn đánh cho ngươi tỉnh lại.
Ta không biết tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng như vậy giờ, ta cũng không biết tại sao ngươi lại hận ta, ta chỉ muốn sau cái tát này, ngươi có thể tỉnh táo lại, đừng lún sâu vào vũng lầy nữa!"
Quả Nhi trước kia sớm đã không còn.
Ở chùa Kỳ Sơn, thời điểm Quả Nhi đi theo Bích Diên tới đưa thuốc độc cho nàng, nàng nên biết.
Quả Nhi hiện giờ sớm đã không còn là Quả Nhi đơn thuần thiện lương của Thanh Lương sơn trang, của Ninh Vương phủ lúc trước.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, Quả Nhi sẽ chủ động hại nàng.
Nếu lần đó ở chùa Kỳ Sơn là mệnh lệnh của Đức Phi, Quả Nhi không thể không