"Quả Nhi tỷ tỷ, vậy làm phiền tỷ, bụng của muội thật sự chịu không nổi." Ngoài phòng Liễu Trản Anh, có tiểu nha hoàn bưng chen thuốc mang vẻ mặt lấy lòng nói với Quả Nhi.
"Không sao, con người có ba việc gấp, đâu ai ngờ muội lại đau bụng ngay lúc này." Nói rồi, Quả Nhi liền nhận lấy chén thuốc.
"Đa tạ Quả Nhi tỷ tỷ, muội sẽ về ngay." Nha hoàn kia nói xong, liền ôm bụng vội vã chạy đi.
Nhìn nha hoàn kia chạy đi, nụ cười trên mặt Quả Nhi dần biến mất: "Ngu xuẩn."
Dứt lời, nàng ta nhìn bốn phía, bưng chén thuốc vào phòng Liễu Trản Anh.
Giờ phút này, trong phòng Liễu Trản Anh còn một nha hoàn gác đêm khác.
Có điều vì trời đã tối, nha hoàn kia thế mà dựa vào giường, ngủ mất.
Sau khi xác định trong phòng không còn ai, Quả Nhi nhẹ nhàng đặt chén thuốc lên bàn, từ trong tay áo lấy ra một cái bao, mở ra, bỏ thứ gì đó vào chén thuốc.
Sau đó, nàng ta làm như không có việc gì mà cầm lấy muỗng, khuấy khuấy.
"Nè..." Quả Nhi gọi.
"Quả Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?" Nha hoàn gác đêm xoa mắt tỉnh lại, nhìn thấy Quả Nhi, gấp gáp đứng dậy.
"Ta tới đưa thuốc cho vương phi." Nói rồi, Quả Nhi giao chén thuốc cho nha hoàn, "Ngươi hầu hạ vương phi uống đi."
Nha hoàn cung kính nhận lấy, sau đó đi đến mép giường, khom lưng đỡ Liễu Trản Anh ngồi dậy.
Một tay nha hoàn bưng chén thuốc, tay còn lại cầm muỗng, đút cho Liễu Trản Anh.
Quả Nhi đứng cạnh, căng thẳng cùng kích động nhìn từng động tác của nha hoàn.
Ngay thời điểm cái muỗng trong tay nha hoàn sắp đút đến miệng Liễu Trản Anh, cánh cửa vốn đóng chặt lần nữa được mở ra.
Nha hoàn dừng lại, quay đầu nhìn người tới, vội đứng lên: "Vân đại phu, người tới rồi."
Vân Trân đội mũ có rèm gật đầu, sau đó duỗi tay nhận lấy chén thuốc.
"Nô tỳ đang định làm theo phân phó của đại phu hầu hạ vương phi uống thuốc." Nha