Vân Trân cố nén nghi hoặc trong lòng, trở về phòng mình.
Thai nhi trong bụng Liễu Trản Anh là đứa bé đầu tiên của Triệu Húc.
Dù là nam hay nữ, chỉ cần chào đời đều là phú quý bất phàm.
Nhưng chào đời ngay lúc này chỉ sợ!
Kết quả tốt nhất cũng là trong hai người chỉ có thể tồn tại một.
Tối nay vốn dĩ là thời điểm mấu chốt.
Có điều, chuyện có thể làm cho Liễu Trản Anh, Vân Trân đã làm.
Kế tiếp, chỉ có thể mặc cho số phận.
Dù Liễu Trản Anh chết hay thai nhi trong bụng nàng ấy chết, hoặc là tình huống tệ nhất! Đối với Triệu Húc mà nói đều không hề dễ chịu.
"Vương phi! Vương phi!" Đột nhiên, bên trong có người gọi hai tiếng.
Người trong viện đồng loạt ngẩng đầu hướng vào bên trong.
"Oa!"
Đúng lúc này, tiếng khóc của hài tử truyền ra vang dội giữa trời đêm.
Đồng tử Vân Trân hơi rụt lại.
Bịch!
Cửa phòng mở, bà tử ôm hài tử trong tả lót đi ra, kích động nói: "Vương gia, vương phi sinh rồi! Là công tử! Chúc mừng vương gia!"
"Chúc mừng vương gia!"
"Chúc mừng vương gia!"
Hạ nhân xung quanh lập tức chúc mừng.
Triệu Húc đứng trong viện, không cử động, không ai nhìn rõ sắc mặt hắn lúc này.
"Vương gia, ngài có muốn xem một lát không?" Nguyên Bảo đứng cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe Nguyên Bảo nói, Triệu Húc mới hoàn hồn, nâng bước đi về phía cửa.
Bà tử thấy Triệu Húc tới, vội giao hài tử trong tã lót vào tay Triệu Húc.
"Vương gia ngài xem, đứa nhỏ thật giống ngài.
"
Triệu Húc cúi đầu nhìn hài tử, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp.
"Vương phi đâu?" Rất nhanh, hắn giao hài tử lại cho bà tử, hỏi.
"Vương phi ngủ rồi.
"
Triệu Húc gật đầu, nhấc chân vào trong.
Đam Mỹ Sắc
Vân Trân cũng chạy tới, vừa lúc nghe một câu "vương phi đã ngủ" của bà tử.
Liễu Trản Anh ngủ?
Nàng ngây ra một lúc, nhìn đứa bé trong lòng bà tử.
Đứa bé đang nhắm mắt ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, tin tức lân nhi của Túc Vương chào đời truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Quán Châu.
Để mừng mẫu tử bình an, người của Túc Vương phủ còn đặc biệt