Ngay cả Vân Hán Quốc Vân Trân còn chưa bước ra.
Nói không chừng trong những bà tử kia có đại phu lợi hại hơn nàng thì sao?
Học thức vô hạn.
Y thuật cũng mãi mãi không có giới hạn.
Nghĩ đến đây, Vân Trân không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa.
Qua đêm đó, sức khỏe Liễu Trản Anh hao tổn nghiêm trọng, cứ nằm liệt giường không dậy nổi.
Vân Trân vốn định sau khi Liễu Trản Anh sinh con, sẽ chào từ biệt vương phủ.
Nhưng thư xin từ biệt của nàng lại bị vương phủ gạt bỏ.
Không đồng ý cho nàng từ biệt không phải vương phủ, mà là Triệu Húc.
Nguyên nhân chính vì nàng biết rõ điểm này, nên mới càng nôn nóng.
Vương phủ lấy lý do "vương phi không khỏe", giữ nàng ở lại vương phủ.
Nhưng xem bệnh cho Liễu Trản Anh đã có đại phu Triệu Húc và người của Liễu gia mời tới, tuy rằng Vân Trân lấy lý do "chữa bệnh cho vương phi", ở lại vương phủ, nhưng nàng rất ít khi tiếp xúc với Liễu Trản Anh.
Có đại phu khác có chỗ nghi hoặc sẽ tới Tê Thư Trai thỉnh giáo nàng, chứ không phải nàng trực tiếp đi bắt mạch cho Liễu Trản Anh.
Hành động này của Triệu Húc càng khiến Vân Trân bất an.
Nàng cứ có cảm giác Triệu Húc đã nhận ra gì đó, có điều, sao lại không tới hỏi nàng?
Vân Trân phát hiện bản thân không ra khỏi thành Quán Châu, ngay cả bước ra Túc Vương phủ cũng có người theo sau.
Biết Triệu Húc đã quyết tâm, Vân Trân chỉ đành bất lực tìm tới cửa hàng của Vương gia ở Quán Châu, nhờ người của cửa hàng về huyện Lương Khê báo với Vương phu nhân và Vương Kỳ Lân, nói rằng vương phi không khỏe, nàng còn cần ở lại vương phủ xem bệnh cho vương phi, nhất thời không thể về huyện Lương Khe,e bảo họ không cần lo lắng.
Sau khi nhờ người truyền lời, Vân Trân lại đi dạo một lát rồi trở về Túc Vương phủ.
Về tới Túc Vương phủ, nha hoàn đi theo nàng liền cáo từ.
Thật giống như bị giam lỏng.
Vân Trân thở dài.
Chẳng lẽ thật sự đã bị hắn nhìn ra gì sao?
Va chạm ngày đó...!
Bịch.
Trong lúc Vân Trân cúi đầu suy tư, bả vai