Nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Triệu Húc cầm rượu thuốc và sợi bông chuẩn bị xử lý vết thương trên cổ nàng.
Vân Trân sửng sốt, muốn tránh đi.
"Đừng nhúc nhích!" Triệu Húc nhíu mày.
Vân Trân mở lớn hai mắt, theo đó, nàng cảm giác nước thuốc lạnh lẽo dừng trên cổ, rửa sạch miệng vết thương.
Rửa sạch xong, Triệu Húc lại cẩn thận rải phấn thuốc lên.
Vì miệng vết thương rất nông, cho nên không cần băng bó.
Từ đầu tới cuối Vân Trân đều cứng đờ ngồi yên một chỗ.
Rất nhanh, nàng phát hiện sau khi bôi thuốc xong, Triệu Húc không động đậy, liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Húc cau mày nhìn cổ nàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm phức tạp.
Hắn rất không thích vết thương này, không muốn nó xuất hiện trên cổ nàng.
Thấy Vân Trân nhìn mình, Triệu Húc dời mắt đi, nhấp môi, nhìn thẳng và mắt nàng.
Lần này, Vân Trân cuống quít đứng bật dậy, Triệu Húc cũng không ngăn cản.
Nàng lùi hai bước, hành lễ: "Dân nữ gặp qua điện...!Vương gia."
Hiện giờ Triệu Húc đã là Túc Vương, mọi người đã không còn gọi hắn là "điện hạ", đều sửa miệng gọi "vương gia".
Một tiếng "điện hạ", một tiếng "vương gia".
Tuy "điện hạ" và "vương gia" đều không sai, nhưng gọi "vương gia", có nghĩa Triệu Húc đã trưởng thành.
Hắn hiện tại không còn là hoàng tử, mà là vương gia thành gia lập nghiệp, có thê tử, có hài tử, càng thành thục ổn trọng.
"Dân nữ?" Triệu Húc thống khổ hỏi, sau đó châm chọc, "Đường đường là Vân đại phu, Vân thần y, sao lại tự xưng dân nữ? Lá gan nàng lớn như vậy, trái tim nàng tàn nhẫn như vậy, trên thế gian này có gì có thể khiến nàng sợ hãi? Có gì có thể làm nàng để ý?"
Vân Trân kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin những gì hắn vừa nói.
Nàng không ngờ lời khắc nghiệt đả thương người ta như vậy sẽ từ miệng Triệu Húc nói ra.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt kia, sắc mặt theo đó cứng đờ.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia lại mê mang, thống khổ.
"Nàng nói đi! Nàng ở trước mặt Chiến Sơn Hà không phải nói như