Nghe Vân Trân nói, đồng tử Triệu Húc co rụt lại.
Đôi mắt hắn như sắp bị một tầng nước ngăn cản, nhưng hắn ép buộc bản thân phải nhịn lại.
"Buông tha?" Triệu Húc không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, "Tha cho ai? Tha cho nàng, hay tha cho ta?"
"Buông tha cho nhau." Hai tay Vân Trân nắm chặt, "Giữa chúng ta đã không thể nhìn thấy tương lai.
Buông tha từ đây, vương gia coi như hôm nay chưa gặp dân nữ, dân nữ cũng coi như không có chuyện hôm nay.
Vương gia, cầu xin ngài tha cho dân nữ."
Đã không thể nhìn thấy tương lai.
Dù là chàng, hay là thiếp.
Dù là kinh thành, hay Quán Châu.
Hiện giờ chàng đã có thê tử, trưởng tử lại mới chào đời.
Mà thiếp, thời gian còn lại chưa đến một năm.
Chàng xem, giữa chúng ta nào có tương lai chứ?
Ở bên nhau, tra tấn lẫn nhau, còn không bằng buông tay, hảo tụ hảo tán.
Ít nhất có thể để lại tưởng niệm tốt đẹp.
Vân Trân cúi đầu, chờ câu trả lời của Triệu Húc.
Nàng có thể cảm nhận Triệu Húc đang thống khổ, đang phẫn nộ.
Nhưng nếu đã không có tương lai, vậy nàng thà làm kẻ ác buông tay trước.
Chỉ mong từ nay về sau, hắn có thể buông tha.
Thiên hạ rộng lớn, cần gì phải chấp nhất với một Trân Nhi?
"A!"
Loảng xoảng.
Ngay lúc Vân Trân hoảng hốt, phía trước đột nhiên truyền tới sức lực đẩy nàng ra sau cửa.
Không đợi nàng hoàn hồn, cần cổ liền bị một bàn tay bóp chặt.
"Nàng muốn ta buông tay? Ta tuyệt đối sẽ không buông tay! Cho dù có chết, ta cũng sẽ không buông tay." Triệu Húc bóp cổ nàng, kích động quát, "Đời này kiếp này, Triệu Húc ta đã nhận định Trân Nhi nàng! Cho dù chết cũng không thể tách chúng ta ra!"
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..."
Mặt Vân Trân đỏ bừng.
Nhất thời, hít thở trở nên khó khăn.
Mí mắt càng ngày càng nặng.
"Trân Nhi? Trân Nhi nàng làm sao vậy? Trân Nhi, nàng đừng làm ta