Quả Nhi che miệng, kinh ngạc nhìn theo hướng Chiến Sơn Hà bế Liễu Trản Anh đi, tràn ngập nghi hoặc trước những gì mình vừa nghe thấy.
Vương phi sao lại hận con của mình? Hận con của vương gia?
Quả Nhi nhíu mày.
Đột nhiên trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại lén lút của hai nha hoàn ở Bạc Liễu Viện, đó là hai nha hoàn ngày thường cùng bà tử Liễu gia chiếu cố tiểu công tử.
"Vương phi hình như không thích tiểu công tử."
"Sao có thể? Tiểu công tử là hài tử đầu tiên của vương gia, nói không chừng tương lai sẽ là thế tử vương phủ.
Sao vương phi có thể không thích tiểu công tử chứ?"
"Ta cũng nói không rõ.
Nhưng có lần Chu ma ma muốn bế tiểu công tử cho vương phi xem một cái, lúc ấy ta canh giữ ngoài cửa, Chung ma ma vừa bế tiểu công tử vào phòng, ta liền nghe vương phi quát lớn, sau đó vương phi đuổi Chu ma ma và tiểu công tử ra ngoài."
Chu ma ma là một trong số những bà tử Trấn Bắc Hầu phủ ở kinh thành phái tới Túc Vương phủ ở Quán Châu hỗ trợ Liễu Trản Anh sinh con, sau khi hài tử chào đời liền ở lại vương phủ, trở thành vú nuôi.
"Sao có thể có chuyện như vậy?"
"Ta cũng không hiểu.
Nhưng không thấy kỳ lạ sao? Chủ tử nhà khác sinh công tử khẳng định sẽ cao hứng, hận không thể luôn mang theo bên người, chiếu cố mọi lúc.
Nhưng vương phi nhà chúng ta thì ngược lại.
Tiểu công tử chào đời mấy ngày, ta chưa từng thấy vương phi tới phòng tiểu công tử thăm tiểu công tử, càng không thấy nàng ấy ở cạnh chăm sóc tiểu công tử..."
"Nghe ngươi nói, đúng là kỳ lạ.
À mà ngươi có phát hiện không? Tiểu công tử của chúng ta không quá giống vương gia..."
"Câm miệng, lời này mà cũng dám nói!"
"A, là ta lỡ lời,