Nàng không dám tin vào thứ mình vừa ngửi thấy, cho nên múc một muỗng nếm thử.
Nếm xong, nàng nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay mình, im lặng.
Nha hoàn đứng cạnh nhìn, lo lắng, không nhịn được mà hỏi thăm.
"Đem chén thuốc này đi đi." Nói rồi, Vân Trân đưa chén thuốc cho nha hoàn.
"Nhưng vương gia nói..."
"Ta là đại phu, thân thể ta không cần uống thuốc."
Nha hoàn nhìn nàng, thấy thái độ nàng kiên quyết, đành lặng lẽ nhận chén thuốc trong tay Vân Trân, hành lễ lui xuống.
Sau khi ra khỏi phòng, nàng ấy giao cho nha hoàn khác.
Rất nhanh, Triệu Húc nhận được tin Vân Trân không uống thuốc, liền tự mình tới Tê Thư Trai.
Thời điểm Triệu Húc tới, Vân Trân đang ngồi bên cửa sổ đưa lưng về phía hắn, nhìn ra ngoài.
Nàng giống như không phát hiện hắn đã đến.
Chờ hắn đến gần, mới nhìn thấy Hắc đại nhân nằm trước mặt Vân Trân, ngủ, cái đuôi còn lắc lư, vô cùng nhàn nhã.
Triệu Húc không lên tiếng phá vỡ bầu không khí, mà lấy một cái ghế tới, ngồi bên cạnh Vân Trân.
Ánh nắng chói lọi tràn đầy sức sống khiến tất cả thoạt nhìn tốt đẹp như vậy, tràn ngập hi vọng.
Không biết qua bao lâu, Vân Trân mới quay đầu nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc mỉm cười.
Vân Trân không có phản ứng, chỉ nhìn hắn.
Triệu Húc cũng không vội.
Hắn biết cần cho Trân Nhi thời gian chấp nhận chuyện kia.
"Khi nào thì vương gia thả dân nữ đi?" Đột nhiên, Vân Trân hỏi.
Dứt lời, ý cười trong mắt Triệu Húc lập tức biến mất.
Câu này của nàng như búa tạ giáng xuống đầu Triệu Húc, kéo hắn ra khỏi giấc mộng đẹp.
Thì ra sau khi biết được chuyện đó, nàng vẫn không muốn ở lại sao?
"Ta sẽ không thả nàng đi." Triệu Húc nắm tay Vân Trân, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.
Vân Trân giãy giụa mấy cái thấy không có tác dụng, đành từ bỏ.
"Nhưng ở lại thì có ý nghĩa gì? Đứa bé kia..." Dù sao cũng không giữ được.
"Ta không cho phép nàng động vào hài tử." Triệu Húc dùng sức nắm tay nàng, "Đó không chỉ là con của nàng, còn là con của ta.
Từ giờ trở đi, ta