"Ta muốn ở lại..." Vương Kỳ Lân nhướng mày, la lên.
"Lân Nhi." Vương Quân Ngọc kéo nó ra khỏi ghế.
Cho dù Vương Kỳ Lân trưởng thành sớm nhưng cơ thể nó vẫn là hài tử sáu tuổi.
Hài tử sáu tuổi, sức lực sao có thể bằng một người lớn như Vương Quân Ngọc?
Rất nhanh, Vương Kỳ Lân đã bị Vương Quân Ngọc kéo xuống ghế.
Nó tuyệt vọng, đau khổ nhìn sư phụ nhà mình, hi vọng sư phụ luôn yêu thương nó có thể lên tiếng nói giúp nó vài câu.
Nhưng chờ nó ngẩng đầu, thời điểm nhìn sư phụ, lại phát hiện vương gia đáng ghét kia không biết từ khi nào đã chắn trước mặt sư phụ, nhàn nhạt nhìn nó.
"Lân Nhi." Vương Quân Ngọc lắc đầu.
Vương Kỳ Lân phát hiện thế cục đã mất, không thể xoay chuyển đất trời, trong lòng vừa bi phẫn lại vừa lo lắng.
"Sư phụ, ngày mai Lân Nhi lại đến thăm người.
Người yên tâm, khẳng định Lân Nhi có thể..." Đưa người về huyện Lương Khê, giúp người thoát khỏi "ma trảo".
Không đợi Vương Kỳ Lân nói hết, Vương Quân Ngọc mỉm cười kéo tay nó, cáo từ với Triệu Húc và Vân Trân, sau đó kéo nó rời đi.
Sư phụ ơi sư phụ, người nhất định phải chờ ta quay lại.
Vương Kỳ Lân không ngừng quay đầu, trên gương mặt non nớt thế mà chen đầy lo lắng và phức tạp không thuộc về độ tuổi của nó.
Vân Trân đứng dưới mái hiên nhìn huynh đệ Vương gia rời đi.
"Nàng muốn đi theo họ sao, Trân Nhi?" Đúng lúc này, Triệu Húc đến phía sau nàng, duỗi tay ôm nàng vào lòng, cằm gác trên đầu nàng, hỏi.
Không đợi Vân Trân trả lời, Triệu Húc tự trả lời, "Ta nói nàng biết, nàng hết hi vọng đi.
Cho dù nàng muốn đi theo họ, ta cũng sẽ không đồng ý.
Không, dù là ai muốn đưa nàng đi, ta đều sẽ không đồng ý."
Đời này, dù sống hay chết, nàng đều phải ở bên cạnh ta.
Vân Trân thở dài trong lòng.
Quan hệ giữa nàng và Triệu Húc có lẽ mãi mãi là bế tắc.
Sau đó, Triệu Húc truy cứu trách nhiệm, tra hỏi Vân Trân làm sao biết huynh đệ