Triệu Húc nghiến răng.
Đối diện, Vương Kỳ Lân trái một câu "Sư phụ", phải một câu "Đau quá", không ngừng tỏ vẻ đáng thương.
Khởi điểm, Vân Trân cũng cho rằng Vương Kỳ Lân ngã rất nghiêm trọng.
Bởi vì nó kêu quá lớn, ngay cả Vân Trân ở Tê Thư Trai cũng nghe thấy.
Sau đó, nó liên tục than "Đau".
Mãi đến khi Vân Trân kiểm tra, mới phát hiện không hề tổn thương tới xương, chỉ trầy da mà thôi.
Có điều, Vương Kỳ Lân từ nhỏ đã là tiểu bá vương của Vương gia, được phu phụ Vương gia nâng niu trong lòng bàn tay, ngoại trừ lần bệnh nặng nửa năm trước, từ lúc chào đời nó chưa từng chịu khổ.
Có lẽ trong mắt người khác, đây là vết thương nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng đối với Vương Kỳ Lân, vấn đề này rất lớn.
"Sư phụ, tay của ta có phải gãy rồi không."
"Không đâu."
"Nhưng sư phụ, Lân Nhi đau quá."
"Đã rắc thuốc xong rồi."
"A, đau quá, đau quá.
Sư phụ, người thổi cho Lân Nhi đi..."
"..." Ở đối diện, Triệu Húc.
Hắn thật sự hối hận khi để hộ vệ cứu nó.
Rõ ràng trước khi nó tới, hắn còn đang chuẩn bị ôm Trân Nhi lên giường ngủ, không ngờ tiểu ma vương này tới, trực tiếp phá vỡ bầu không khí tốt đẹp giữa họ.
Hiện giờ, không chỉ chiếm đoạt vị trí của hắn, chiếm đoạt thời gian của hắn, còn chiếm đoạt nữ nhân của hắn!
Nếu không phải thân phận không cho phép, hắn thật sự muốn tự tay ném hài tử này ra ngoài.
Triệu Húc ở bên cạnh cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chờ Trân Nhi xử lý vết thương trên cánh tay Vương Kỳ Lân xong, lúc này mới hít sâu một hơi, khống chế oán khí trong lòng, bình tĩnh phân phó hạ nhân bên cạnh: "Phái người chuẩn bị xe ngựa, hộ tống Vương tiểu thiếu gia về, bằng không nó ra ngoài lâu như vậy, ca ca nó sẽ rất lo lắng."
"Ta không muốn về!" Vương Kỳ Lân vừa nghe vậy, lập tức phản bác Triệu Húc.
Nói xong, nó quay đầu nhìn Vân Trân, kéo tay