Khởi điểm, ông không kể với Vương phu nhân chuyện này, chỉ nhắc với Vương Quân Ngọc.
Mãi đến trước khi xuất phát, Vương phu nhân mới biết.
Nhưng mọi thứ đều đã chuẩn bị, bây giờ thay đổi, tổn thất nghiêm trọng, mà Vương lão gia đã quyết tâm, Vương phu nhân hết cách, chỉ đành đồng ý.
Thương nhân trục lợi.
Muốn có được tài phú, trước hết cần mạo hiểm.
Vương lão gia muốn tự mình đi xem xét, chờ mọi thứ ổn thỏa, công việc sau này sẽ giao cho Vương Quân Ngọc làm.
Vương lão gia đi rồi, Vương phu nhân không ngừng cầu nguyện.
Sau này, bọn họ nhận được tin, mọi việc vô cùng thuận lợi.
Nếu có thể vận chuyển ngọc trở về, phú quý của Vương gia sẽ tiến thêm một bậc.
Vương phu nhân lúc này mới yên tâm, dặn dò Vương lão gia mau trở về.
Nhưng không ngờ thời điểm đội thương nhân ở núi Tuy Cổ không xảy ra chuyện, đến khi vận chuyển ngọc Tuy Cổ về Vân Hán Quốc lại xảy ra sự cố.
Toàn bộ đội ngũ bị bắt lại.
Vương lão gia và mấy lão bằng hữu cũng bị bắt giam.
Tin tức truyền về, Vương phu nhân đứng ngồi không yên.
Vương Quân Ngọc ở cạnh an ủi.
Được Vương Quân Ngọc an ủi, Vương phu nhân dần bĩnh tĩnh lại.
Vương Quân Ngọc lại sai người đi tìm Vương Kỳ Lân, bảo nó trò chuyện cùng mẫu thân, còn mình rời đi nghĩ cách.
Thật ra hắn có giấu Vương phu nhân một việc.
Hắn nói, đội ngũ Vương gia bị bắt giữ là vì người bên trên nhìn thấy nhiều ngọc Tuy Cổ, đỏ mắt, muốn nhân cơ hội cướp đoạt.
Nếu chỉ cầu tài, Vương gia có tiền, cho họ là được, chỉ cần không làm hại tới Vương lão gia.
Nhưng Vương Quân Ngọc lại gạt Vương phu nhân một chuyện.
Ban đầu hắn cũng nghĩ thế, nhưng tiểu nhị báo tin lại nói sau khi đội ngũ xảy ra chuyện, Vương lão gia và mấy đối tác cũng từng nghĩ tới việc trả tiền.
Mấy đối tác bỏ tiền ra đều được thả, chỉ có người của Vương gia vẫn bị bắt giam.
Thái độ của đối phương rất cương quyết, có lẽ không chỉ đơn giản là vì tiền.
Vương Quân Ngọc sợ nói ra, Vương phu nhân sẽ càng lo lắng, cho nên che giấu.
!
Sau khi an bài người đi hòa giải, Vương Quân Ngọc tự mình tới chỗ tộc trưởng, kể lại mọi việc.
Tam