"Nương nương, đã bắt được người." Lúc này, ở Bạc Liễu Viện, bà tử híp mắt vui sướng, đi tới bẩm báo với Liễu Trản Anh, "Không ngờ hiệu quả còn tốt hơn tưởng tượng."
Vốn dĩ Liễu Trản Anh chỉ sai người thu giữ hàng hóa của Vương gia, giáo huấn Vương gia một trận, để người ở Tê Thư Trai biết Liễu Trản Anh nàng không dễ bị bắt nạt, cũng để người kia biết, chỉ cần Liễu Trản Anh này muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chặt đứt tài lộ của Liễu gia, dồn họ tới đường cùng.
Nhưng không ngờ, tài phú của Vương gia quá lớn, buôn bán ở Bắc địa đã đắc tội không ít người.
Trong số đám người hợp tác, có kẻ biết Vương gia gặp tao ương, liền bỏ ra số tiền lớn mua quan hệ, chuẩn bị cho Vương gia giậu đổ bìm leo.
Dần dần biến thành "thông địch phản quốc".
Thông đồng phản quốc cũng được, vừa lúc nàng cũng muốn nhìn xem thời điểm người Vương gia mở miệng cầu xin, nữ nhân ở Tê Thư Trai kia sẽ làm thế nào? Sẽ thoát thân sao? Hay là cầu xin vương gia ra mặt, tha cho Vương gia một con đường sống?
Nghĩ đến đây, Liễu Trản Anh nheo mắt.
Người kia tốt nhất là bo bo giữ mình, nếu nàng ấy dám nhúng vào chuyện này, nàng khẳng định sẽ khiến nàng ấy có đi mà không có về, vạn kiếp bất phục!
...!
"Cô nương, bên ngoài có vị công tử họ Vương cầu kiến."
Vân Trân đang ngồi bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, thiết kế quần áo cho hài tử chưa chào đời.
Hai ngày nay, nàng đột nhiên có cảm giác sắp làm mẫu thân, bắt đầu chờ mong đứa nhỏ trong bụng này.
Có lẽ ít nhiều do bị Triệu Húc ảnh hưởng.
.
truyện đam mỹ
Biết rõ đứa nhỏ này rất khó chào đời, nhưng mỗi khi nhàn hạ, nàng vẫn không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ chuyện sau khi sinh nó, khi sinh cần thứ gì, tên hài tử, những việc cần chú ý.
Nàng cảm thấy mình như kẻ ngốc vậy.
Nha hoàn đi vào, vừa lúc cắt ngang suy nghĩ của nàng, kéo nàng từ ảo tưởng hư vô mờ mịt trở về.
"Công tử họ Vương?" Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó phân phó nha hoàn, "Mời