Triệu Húc thầm thở phào.
"Là sư huynh của A Tĩnh." Triệu Húc hỏi.
"Vâng." Vân Trân gật đầu, "Là người đó."
Lúc trước, Lưu Vân Bạch thiết kế hãm hại, Vân Trân bị bỏ tù.
Ngụy đại ca cùng Bát sư huynh đột nhập thiên lao ban đêm, cứu nàng ra.
Sau đó, Bát sư huynh che chở Vân Trân, hộ tống nàng tới Tây Nam.
Những việc này, sau khi quan hệ giữa Vân Trân và Triệu Húc hòa hoãn, Vân Trân từng kể với hắn.
Triệu Húc phái người điều tra, mới biết quãng đường đào vong từ kinh thành tới Tây Nam hung hiểm cỡ nào.
"Vậy huynh ấy có nhắc tới A Tĩnh không?" Triệu Húc nhìn Vân Trân, cẩn thận hỏi.
"Có." Vân Trân gật đầu.
Nàng đoán được Triệu Húc đang lo lắng điều gì.
"Vậy A Tĩnh sao rồi?"
"Không tốt."
Dứt lời, Triệu Húc lập tức ôm lấy nàng.
Vân Trân thở dài, duỗi tay ôm lấy hắn.
Nàng từng do dự.
Có lẽ nói với Triệu Húc cuộc sống của Ngụy Thư Tĩnh không tệ có thể khiến Triệu Húc dễ chịu một chút.
Nhưng ngay lập tức, nàng lại không hi vọng như vậy.
Ngụy đại ca đã làm quá nhiều chuyện, nàng không thể tùy tiện phủi sạch những điều y đã làm.
Lúc trước, Ngụy đại ca vội vàng rời đi, có một số việc không nói rõ ràng, nhưng nàng vẫn có thể đoán ra một ít.
Ngụy đại ca không phải người theo đuổi danh lợi, vị trí đại vương bộ lạc Sư Thứu đối với y có lẽ còn không bằng một bầu rượu ngon ở quận Xích Thủy chốn Nam Hoang.
Nhưng khi ấy, y lại đồng ý đi cùng sứ thần bộ lạc Sư Thứu.
Ngoại trừ việc Độc Cô Minh Ngọc bẩm báo thân phận của Ngụy đại ca lên ngự tiền, khiến y không thể tiếp tục ở lại hoàng cung làm phó thống lĩnh cấm vệ doanh, chỉ sợ bộ lạc Sư Thứu còn dùng chuyện khác uy hiếp y.
Thứ bộ lạc Sư Thứu có thể mang ra uy hiếp y e rằng chỉ có mẫu thân y.
Tuy rằng năm đó Đức Phi không màng tình nghĩa, nhẫn tâm vứt bỏ Ngụy đại ca, nhưng dù sao sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, Ngụy đại ca lại cùng Triệu