Ngụy Thư Tĩnh dừng lại.
Y kinh ngạc với thông báo của Tôn Thúy Nga, chờ y nhìn thấy trong ánh mắt của nàng có ngọn lửa hừng hực tình cảm, cuối cùng cũng hiểu được gì đó.
"Ngụy thiếu hiệp, ta thích huynh.
Sáu năm trước, lần đầu gặp huynh, ta đã thích huynh rồi." Tôn Thúy Nga thấy y xoay người, mắt sáng rực lên.
Nàng ta thích y đã sáu năm.
Sáu năm nay, không ai biết nàng ta thích, tình cảm này cũng bị nàng ta cẩn thận giấu tận đáy lòng.
Sáu năm, nàng ta như nô lệ bị tình yêu cầm tù, bị khóa dưới đáy giếng.
Mà hiện tại, nắp giếng rốt cuộc cũng được người bên ngoài mở ra, có ánh mặt trời chiếu vào.
Mà tình yêu đơn phương kéo dài sáu năm này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng.
"Ta...!Ta biết mình không xinh đẹp, cũng không thông minh, biết chữ cũng không nhiều lắm, cũng không như muội muội ta được mọi người yêu thích." Tôn Thúy Nga nhìn y, thổ lộ, "Ta, có lẽ không xứng với huynh...!Huynh tốt như vậy, ưu tú như vậy...!Nhưng ta vẫn không khống chế được mà thích huynh...!Ta tuy rằng không xinh đẹp, không thông minh, nhưng mà ta biết làm việc, đúng vậy, ta biết làm việc, biết nấu cơm, may vá y phục, còn có nữ hồng.
Ngay cả nương của ta cũng nói nữ hồng của ta tốt nhất ở sơn trang...!Ngụy thiếu hiệp, nếu huynh không chê, ta sau này có thể..."
"Tôn cô nương, thật xinh lỗi, ta có người mình thích rồi." Ngay thời điểm Tôn Thúy Nga kích động thổ lộ, Ngụy Thư Tĩnh lên tiếng cắt ngang.
Tôn Thúy Nga dừng lại, nét mặt thoạt nhìn có chút buồn cười, như núi lửa muốn phun trào, dung nham chỉ mới dâng lên một nửa, lại giống lạnh lẽo như băng khiến toàn bộ gương mặt cứng đờ vặn vẹo.
Nàng ta há miệng, nhưng yết hầu như nghẹn lại, căn bản nói không ra lời.
"Xin lỗi."
Ngụy Thư Tĩnh lại nói.
"Ta...!Ta..."
Ngụy Thư Tĩnh nhìn y, khóe mắt cay xè, có thứ gì đó từ bên trong lăn ra.
Ngụy Thư Tĩnh xin lỗi mà gật đầu với nàng, chuẩn bị xoay người rời đi.
Giờ khắc này, y dường như đã cảm nhận được tâm tình của Vân Trân.
Y không biết Tôn Thúy