Trong lòng Ngụy Thư Tĩnh có chút xao động.
Không biết vì sao, giờ khắc này y thật sự muốn nhìn thấy Vân Trân.
Giục ngựa chạy về sơn trang, y lập tức đi tìm Vân Trân, cuối cùng ở viện Độc Thủ Y Tiên ở tìm được nàng.
Vân Trân đang ở ngoài sân phơi thuốc.
Hắc đại nhân lười biếng cuộn tròn thân mình, ngủ trên cái sàng bên cạnh, cái đuôi phía sau bung xõa, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, dường như nơi đó còn dư chút rượu đêm qua.
Ánh mặt trời, gió nhẹ, mèo đen, thảo dược đầy đất, cùng người cúi đầu lựa thảo dược kia.
Tất cả đều yên lặng như vậy, tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức khiến Ngụy Thư Tĩnh không dám lên tiếng cắt phá vỡ tất cả trước mắt.
Cuối cùng, y tìm đến một gốc cây, nhảy lên ngồi trên nhánh cây, hai tay gác ra sau.
Y nhìn người bên dưới, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ thời gian khó có được này.
Đối với tất cả, Vân Trân không hề phát hiện.
Nàng không biết thời điểm nàng chuyên tâm phơi thuốc, có người ở sau núi thất thanh khóc rống, cũng có người ở ngay bên cạnh nàng, dựa theo cách của mình yên lặng bảo vệ nàng.
...!
Hai ngày sau, Vân Trân mang đèn lồng ra khỏi bếp, đụng phải Tôn Thúy Nga ở bên ngoài đã chờ rất lâu.
Khoảnh khắc Vân Trân nhìn thấy Tôn Thúy Nga, có hơi kinh ngạc.
Từ sau chuyện của Châu Nhi năm đó, Tôn Thúy Nga luôn cố ý tránh mặt nàng, cho dù ở trưởng hợp không thể không gặp, cũng cố ý không chạm mắt nàng.
Giống như hôm nay, thời điểm chỉ có hai người, vẫn là lần đầu tiên trong nhiều năm trôi qua như vậy.
Vân Trân đương nhiên sẽ không tin Tôn Thúy Nga đặc biệt tới tìm nàng.
Cho nên gặp được, nàng chỉ gật đầu với nàng ta, rồi cầm đèn rời đi.
"Trân Nhi, ta có lời muốn nói với ngươi." Ngay thời điểm Vân Trân lướt qua người mình, Tôn Thúy Nga lên tiếng.
Vân Trân dừng bước, ngạc nhiên nhìn nàng ta.
Mặt trời mọc đằng Tây sao?
Hay là ảo giác của nàng?
Có điều, không đợi nàng dò hỏi, Tôn Thúy Nga đã cầm đèn đi trước.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn màn đêm không sao, sau đó giơ tay sờ mũi, theo