Không có thuốc nào cứu được.
Triệu Húc lảo đảo.
Vân Trân lo lắng nhìn hắn.
Có điều rất nhanh, Triệu Húc liền bình tĩnh lại, kiên định nói: "Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm được cách cứu nàng.
Thiên hạ rộng lớn, có lẽ thiên ngoại hữu thiên, vẫn còn cao nhân ẩn sĩ...!Dù người có thể cứu nàng ở đâu, chỉ cần nàng sống, ta đều sẽ giúp nàng tìm được.
Nàng chờ ta."
Nói rồi, Triệu Húc buông tay Vân Trân, muốn rời đi.
"Độc Từ Bi Độc, thiên hạ không có ai giải được." Ngay lúc này, Độc Thủ Y Tiên lên tiếng.
Vân Trân vội nhìn sư phụ mình.
Độc Thủ Y Tiên lại nhìn chằm chằm bóng dáng Triệu Húc, thái độ nghiêm túc.
Triệu Húc dừng lại.
Hắn cứng đờ quay đầu, sắc mặt kỳ quái, giống như vừa nghe một câu chuyện hết sức bình thường, giống như Độc Thủ Y Tiên đang nói đùa với hắn.
"Từ Bi Độ?" Giọng Triệu Húc khô khốc, "Từ Bi Độ sao có thể không có thuốc giải? Năm đó độc ta trúng không phải Từ Bi Độ sao? Khi đó, là tiền bối giải độc cho ta, sao ngài lại quên chứ? Hay là độc Trân Nhi đang trúng còn nghiêm trọng hơn ta? Nhưng dù là vậy, tiền bối cũng không nên từ bỏ đúng không?"
Hắn không hiểu nổi.
Hoặc là, trong đầu đang có một âm thanh nói với hắn, nhưng hắn lại không dám nghĩ theo phương hướng đó.
"Sư phụ..." Vân Trân quay đầu nhìn Độc Thủ Y Tiên, ánh mắt mang theo cầu xin.
Nhưng Độc Thủ Y Tiên không nhìn nàng, mà nói với Triệu Húc: "Độc ngài trúng có thể giải là vì lấy mạng đổi mạng."
"Lấy mạng đổi mạng cái gì?" Triệu Húc mở to hai mắt.
Thấy Độc Thủ Y Tiên không trả lời, hắn liền nhìn Vân Trân.
Vân Trân cúi đầu tránh né.
"Trân Nhi?"
Vân Trân không đáp.
Hắn lại nhìn Độc Thủ Y Tiên: "Tiền bối?"
"Lấy mạng đổi mạng chính là..."
Độc Thủ Y Tiên đang muốn trả lời, Vân Trân vội nắm tay ông ấy, trong mắt là cầu xin chỉ có họ hiểu được.
Độc Thủ Y Tiên thấy thế, thở dài.
Ông cũng muốn giấu giếm giúp nàng, nhưng chuyện đã tới nước này, giấu giếm còn ý nghĩa gì