"Ta thích Ngụy đại ca, rất thích rất thích.
Là loại thích cho dù ta phải trả giá bằng tính mạng cũng không hối tiếc.
Ngươi cảm thấy tình cảm ngươi đối với Ngụy đại ca có thể sánh bằng ta sao?"
Nói tới đây, Tôn Thúy Nga lại uống ngụm rượu.
Vân Trân đứng im một chỗ không nhúc nhích.
"Ngươi say rồi."
Nửa ngày sau, Vân Trân lên tiếng.
Ai ngờ, Tôn Thúy Nga nghe xong lại cười lạnh, châm chọc nhìn nàng: "Ngươi không trả lời câu hỏi của ta, bởi vì ngươi không dám! Ngươi không dám trả lời câu hỏi của ta, là vì ngươi chột dạ! Trong lòng ngươi chột dạ, bởi vì tình cảm ngươi dành cho Ngụy đại ca không bằng ta.
Hơn nữa ngươi cũng biết, Ngụy đại ca, huynh ấy vô cùng vô cùng thích ngươi!"
"Trong tình cảm không có cách nào so sánh ai trả giá nhiều hơn, ai trả giá ít hơn." Vân Trân nhìn nàng ta, bình tĩnh nói, "Đôi khi, dù ngươi thích nhiều, nhưng nếu đó không phải duyên phận của ngươi, chung quy cũng là uổng phí.
Huống hồ, đây là chuyện giữa ta và Ngụy đại ca.
Ngươi thích huynh ấy nhiều hay ít, nguyện ý trả giá vì huynh ấy nhiều hay ít, tất cả đều không liên quan tới ta.
Tương tự, huynh ấy thích ta nhiều hay ít, ta thích huynh ấy nhiều hay ít, một chút cũng không liên quan tới ngươi."
"Gì cơ? Không liên quan tới ta?" Tôn Thúy Nga giơ chén rượu, lảo đảo đi về phía nàng.
Vân Trân tránh nhìn vào ánh mắt chói mắt kia: "Ngươi say rồi, ta không muốn nói chuyện này với kẻ say." Dứt lời, nàng cầm đèn lồng muốn đi mở cửa.
Nhưng hành động này như kích thích Tôn Thúy Nga.
Tôn Thúy Nga hét lớn một tiếng, từ phía sau nhào tới ôm chặt hai tay nàng, kêu gào: "Ngươi không thể đi! Ngươi không thể cử đi như vậy! Cái gì là không liên quan? Sao có thể không liên quan?"
Lúc này, hai mắt Tôn Thúy Nga đỏ bừng, bên trong lập lòe điên cuồng cùng bướng bỉnh.
"Ngươi bình tĩnh một chút đi, buông ta ra!"
"Ngụy đại ca tốt như vậy, đáng có được nữ tử tốt đẹp nhất thế gian.
Nhưng con người? Ngươi...!Ngươi cái gì cũng không phải, ngươi bình thường như vậy thế mà có