Vương Kỳ Lân vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt Triệu Húc.
Nó phát hiện sau khi nó nói xong, Triệu Húc hoảng hốt cùng áy náy, trong lòng càng hăng hái, liền bắt lấy tay áo Triệu Húc, hỏi liên tục: "Vậy ngài nói ta biết, khi nào sư phụ sẽ về? Còn có thể về không?"
Nói rồi, nó bật khóc.
"Hu hu hu...!Ta muốn sư phụ, ta muốn sư phụ! Ngài rõ ràng đang gạt ta, có phải hay không? Thấy ta là tiểu hài tử nên mới gạt ta đúng không? Sư phụ, sư phụ, người ở đâu? Không có người ở bên, có kẻ bắt nạt Lân Nhi, Lân Nhi không biết tìm ai hỗ trợ...!Hu hu hu hu..."
Mới đầu nó chỉ muốn chọc tức Triệu Húc, nhưng khóc rồi, nghĩ đến Vân Trân biến mất không thấy đâu, không ai nói chuyện với nó, không ai dạy nó y thuật, cũng không có ai ra chủ ý cho nó...!Càng nghĩ, nó khóc thật, cảm thấy mình bị sư phụ vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
"Oa..."
"Oa..."
"Oa..."
Triệu Húc vỗ vai nó, nó liền nhào vào lòng Triệu Húc, gào khóc, tất cả nước mắt nước mũi đều cọ vào vạt áo của Triệu Húc.
"Sư phụ...!Hu hu hu...!Sư phụ không cần ta nữa...!Hu hu hu hu..."
Triệu Húc cúi đầu nhìn Vương Kỳ Lân khóc lóc thương tâm, ánh mắt trở nên ảm đạm.
"Sư phụ ngươi, nàng ấy không phải không cần ngươi." Triệu Húc trấn an, "Nàng sẽ trở về, không, là chắc chắn..."
"Vậy khi nào sư phụ sẽ về..." Vương Kỳ Lân nức nở ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng như thỏ con, "Một tháng sẽ về, hay một năm, hay là..."
"Dù là khi nào." Tay Triệu Húc dừng trên đầu hài tử, "Cuối cùng, nàng cũng sẽ trở về."
"Hu hu hu...!Ngài...!Ngài không gạt ta chứ?" Vương Kỳ Lân nức nở hỏi.
"Ta