"Tiền bối?" Vân Trân gọi.
Nàng rõ ràng nhìn thấy hận ý trong mắt của Miến Đà Loa.
Chẳng lẽ năm đó phụ thân của "nàng" đã làm sai chuyện gì khiến mẫu thân "nàng" đau lòng, hay là khiến Miến Đà Loa canh cánh trong lòng đến nay sao?
Vân Trân không dám chắc.
"Ông ta chết rồi." Một lát sau, Miến Đà Loa nói.
"Phụ mẫu ta là người ở kinh thành sao? Sao ta lại thành con nhà người ta?"
Miến Đà Loa cắn môi, giống như trong đó là một câu chuyện rất dài.
"Năm xưa phụ thân ngươi gặp chuyện, qua đời.
Sau đó mẫu thân ngươi có ngươi, vất vả tới kinh thành..." Miến Đà Loa có vẻ không muốn nhớ lại, "Khi ấy ta không ở kinh thành, không biết sau này đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sao ngươi lại thành con nhà người ta...!Tuy rằng không biết, nhưng đồ đằng trên cánh tay ngươi không làm giả được."
Nói tới đây, ông dừng lại một chút: "Gia tộc của phụ thân ngươi có một quy định, chỉ cần là trẻ con mới chào đời, đều sẽ dùng bí pháp riêng của gia tộc vẽ đồ đằng lên cánh tay.
Ngày thường không thể nhìn thấy đồ đằng gia tộc này, trừ khi dùng nước thuốc đặc biệt bôi lên.
Khi nãy ta cũng vừa thử, cuối cùng mới dám xác định ngươi là nữ nhi của Cửu Ca."
Nói xong, Miến Đà Loa vẫn nhìn chằm chằm bức tranh trên vách tường.
Truyện hay luôn có tại == .V Л ==
Vân Trân nhìn ông ta, lại nhìn bức tranh.
Nàng biết, Miến Đà Loa vẫn còn chuyện giấu giếm nàng.
Chuyện năm đó tuyệt đối không đơn giản như Miến Đà Loa kể.
Chỉ là dây dưa trong đó...
Vân Trân cúi đầu nhìn cánh tay.
Đồ đằng trên cánh tay đã dần biến mất.
Nàng có lẽ không muốn biết sự việc năm đó như tưởng tượng.
Dù sao, nàng cũng không phải "Trân Nhi" thật sự.
Nàng là "Trân Nhi", nhưng linh hồn vẫn luôn thiếu cảm giác tham dự vào.
Nàng cảm tạ nguyên thân có thể cho nàng ký ức của thân thể.
Nếu tương lai người thân bằng hữu nguyên thân cần hỗ trợ, nàng