Vân Trân ngẩn ra.
Nàng vốn định sau khi xuống núi Kỳ La sẽ thử điều tra đồ án trên cánh tay.
Nếu là đồ án gia tộc, vậy khẳng định có thể thông qua đồ án biết được thân thế bí mật của "nàng".
Nhưng bây giờ Miến Đà Loa lại nói đừng tìm hiểu, đừng tìm hiểu gì cả, chỉ cần để lộ một chút sẽ chuốc họa diệt thân.
Cho nên, không thể tra xét đồ án trên cánh tay.
Bởi vì, đây có thể là cấm kỵ nào đó.
"Nếu không muốn ta không điều tra, cách tốt nhất chính là đừng nói với ta gì cả." Vân Trân nhìn Miến Đà Loa, nói.
Nếu hôm nay Miến Đà Loa không nói gì với nàng, cả đời này, có lẽ mãi đến khi chết gì cũng không biết thân thể này cất giấu bí mật lớn như vậy.
"Có lẽ là vì ích kỷ chăng!" Miến Đà Loa nhìn bức tranh, cười khổ, "Ta già rồi, sống không được lâu nữa.
Chờ ta chết đi, trên đời này người còn nhớ Cửu Ca sẽ càng ngày càng ít.
Sau này ngày giỗ của nàng, cũng không còn ai thắp cho nàng nén nhang, nàng sẽ đáng thương biết bao.
Ngươi là nữ nhi của Cửu Ca, mỗi năm ngày giỗ nếu có thể thắp hương cho nàng, nàng chắc chắn rất vui.
Cho dù ta chết, ít nhất trên đời này vẫn còn một người nhớ đến Cửu Ca.
Như thế, ta chết cũng không tiếc."
"Ngài không ích kỷ."
Ngài chỉ là quá yêu nàng ấy.
...
Trước khi rời khỏi thạch thất, Vân Trân hỏi Miến Đà Loa có quan hệ gì với Cửu Ca.
"Nàng ấy từng cứu ta."
Nàng nhớ khi ấy Miến Đà Loa trả lời như vậy.
Sát thủ cứu người?
Vân Trân vẫn còn nghi hoặc, nhưng nhìn ánh mắt thống khổ của Miến Đà Loa, nàng không đành lòng hỏi tiếp.
...
Bước ra khỏi thạch thất, rõ ràng chỉ một canh giờ ngắn ngủi, Vân Trân lại cảm thấy qua rất lâu.
Có lẽ vì bí mật kia làm tâm trạng nàng thay đổi.
Hoặc có lẽ là vì điều khác.
Nhưng dù năm đó có ân oán gì, nếu nàng đã hứa với Miến Đà Loa, nàng sẽ không tiếp tục tra xét.
Nếu không có sự cố gì, bí mật về thân thể của "nàng" sẽ