"Ngụy đại ca?" Vân Trân nhìn Ngụy Thư Tĩnh đứng dưới gốc cây, mở to hai mắt.
Nghe thấy âm thanh, Ngụy Thư Tĩnh quay đầu nhìn nàng.
Khoảnh khắc đó, trong ánh mắt của nhau bọn họ nhìn thấy sự kinh ngạc cùng một cảm xúc khó nói rõ.
Vân Trân không ngờ mình và Ngụy Thư Tĩnh sẽ gặp lại nhau bằng cách này.
Dưới chân núi Kỳ La, đường lên núi.
Nàng đứng tại chỗ nhìn người đối diện.
Người đối diện cũng đang nhìn nàng.
Thay đổi rồi.
Kết luận này đồng thời xuất hiện trong đầu hai người.
Nàng thay đổi.
Ngụy Thư Tĩnh cũng thay đổi.
Y mặc y phục của bộ lạc Sư Thứu, tóc trên đầu cũng đổi thành bím tóc, trên eo đeo ngọc bội giá trị liên thành.
Đây không phải là điểm duy nhất khiến nàng cảm thấy Ngụy Thư Tĩnh thay đổi.
Y, đã không còn là Ngụy Thư Tĩnh, là đệ tử núi Kình Thương, là nghĩa tử của Ngụy Duyên Võ, là phó thống lĩnh cấm vệ quân trong hoàng cung ở kinh thành trước kia!
Người đứng trước mặt nàng là thiếu chủ của bộ lạc Sư Thứu, là nhi tử của Độc Cô Khiếu Lang.
Đặc biệt là đôi mắt kia vẫn đen nhánh, nhưng không còn như quá khứ vừa nhìn liền có thể thấy đáy.
Nơi đó giống như đã bị sương mù bao trùm, che khuất ánh mắt mọi người muốn nhìn thấy khiến Vân Trân không thể từ nơi đó biết y đang nghĩ gì.
"Thiếu chủ, đây chính là núi Kỳ La.
" Đúng lúc này, một lão giả đi đến phía sau Ngụy Thư Tĩnh, thấp giọng.
Tuy giọng nói kia rất thấp, nhưng rừng núi an tĩnh, Vân Trân vẫn có thể nghe thấy.
Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Vân Trân, không hề dời đi.
"Muội, mang thai?" Ngụy Thư Tĩnh nhìn bụng nàng.
Hiện giờ bụng nàng đã không thể giấu được, huống chi Ngụy Thư Tĩnh còn nhìn từ chính diện.
"Vâng.
" Vân Trân gật đầu.
Phút chốc, ánh mắt Ngụy Thư Tĩnh trở nên ảm đạm.
Cảm xúc kia chỉ thoáng lóe qua, nếu không phải Vân Trân nhìn y chằm chằm, chỉ sợ sẽ không phát hiện.
"Vậy thì tốt, vậy