Vân Trân bị nhốt vào địa lao.
Vừa vào địa lao, liền có một người tới.
"Vương huynh lo Độc Cô Hạo Lan sẽ nhân cơ hội này ra tay với ngươi, cho nên đặc biệt nhờ ta tới bảo vệ sự an toàn của ngươi." Giờ phút này, Độc Cô Minh Ngọc đứng trước cửa nhà tù, nói với Vân Trân.
Dù nói thế nào, Độc Cô Minh Ngọc cũng là nữ nhi của Độc Cô Khiếu Lang, công chúa của bộ lạc Sư Thứu.
Ngày thường nàng lập không ít công lớn, danh vọng ở bộ lạc Sư Thứu rất cao, cho dù là Độc Cô Hạo Lan cũng không dám trực tiếp xuống tay với nàng.
Có Độc Cô Minh Ngọc ở địa lao với Vân Trân, người của Độc Cô Hạo Lan sẽ không dám dùng tư hình với nàng.
"Đa tạ." Vân Trân gật đầu, lại nhíu mày nói, "Nhưng cứ như vậy, ngươi cũng gặp nguy hiểm."
Tuy trước đây Độc Cô Hạo Lan kiêng kỵ thân phận của Độc Cô Minh Ngọc, không dám làm gì nàng ấy.
Nhưng hiện tại, Độc Cô Khiếu Lang đã chết, dù là Ngụy Thư Tĩnh hay Độc Cô Minh Ngọc, bọn họ đều mất đi chỗ dựa.
Lúc này nàng ấy đi theo Vân Trân, ở lại địa lao, Vân Trân chỉ sợ Độc Cô Hạo Lan chó cùng rứt giậu giết luôn Độc Cô Minh Ngọc.
Dù sao, ngay cả thúc phụ nuôi nấng mình Độc Cô Hạo Lan cũng giết.
"Hừ! Cái tên súc sinh Độc Cô Hạo Lan kia! Ta còn sợ gã không ra tay với ta! Nếu gã dám ra tay, ta nhất định sẽ khiến gã chết dưới roi của ta, an ủi phụ vương ở trên trời có linh thiêng." Nghe Vân Trân nói, trong mắt Độc Cô Minh Ngọc xẹt qua một tia hận ý.
"Ngươi, biết rồi?" Vân Trân hỏi.
"Ừ, độc của phụ vương khẳng định là do tên súc sinh Độc Cô Hạo Lan kia hạ!" Độc Cô Minh Ngọc nghiến răng, "Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ tự tay giết gã, báo thủ cho phụ vương!"
Vân Trân nhìn nàng ấy, muốn an ủi, nhưng lại không biết an ủi từ đâu.
Dù sao, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều ít ít khi cảm nhận được huyết mạch thân