Đêm đã khuya.
Triệu Húc ngồi sau án thư phê duyệt phần công văn cuối cùng, lại giao phong thư truyền đạt mệnh lệnh cho cấp dưới, bảo hắn sáng sớm ngày mai đi làm.
Làm xong tất cả chuyện này, Nguyên Bảo ở bên ngoài chờ dò hỏi đi ngủ chưa.
Triệu Húc phất tay, đứng dậy đi vào sau bình phong.
Nguyên Bảo thấy vậy, cúi đầu, dẫn người lui xuống.
Triệu Húc ra sau bình phong, nhìn bức họa treo trên tường tới phát ngốc.
Nữ tử trong tranh là Vân Trân mặc xiêm y màu vàng.
Hắn nhìn chằm chằm bức tranh một lát, đột nhiên hỏi vào hư không: "Bên phía Ám Ngũ có tin tức gì không?"
"Hồi vương gia, tạm thời không có.
" Ám Thất lặng lẽ xuất hiện phía sau Triệu Húc, trả lời.
Triệu Húc nhíu mày: "Sao lại không có?"
Từ nửa tháng trước, sau một tin Ám Ngũ truyền về, bên đó không còn động tĩnh.
Tâm trạng Triệu Húc rất bực bội.
"Thuộc hạ làm việc thất trách.
" Ám Thất vội quỳ xuống thỉnh tội, "Vương gia, có cần gia tăng ám vệ đi Tái Bắc hỗ trợ Ám Ngũ không?"
Triệu Húc xoa xoa giữa mày, trên mặt lộ nét mệt mỏi: "Gia tăng nhân thủ đi.
Dù thế nào cũng phải nhanh chóng có tin tức của nàng, đưa nàng về.
"
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh.
" Ám Thất đáp.
!
Cũng trong đêm tối, Vân Trân cưỡi ngựa chạy như điên trên thảo nguyên.
Phía sau nàng không xa là mười mấy con khoái mã điên cuồng đuổi theo.
Nàng nghe tiếng hít thở hổn hển của mình, bụng bắt đầu đau đớn.
Rất nhanh, trước mặt xuất hiện vực thẳm, Vân Trân bắt buộc phải dừng ngựa.
"Ha ha ha! Để xem ngươi chạy đi đâu!"
"Chạy đi, ngươi chạy đi!"
Đám người đuổi theo, bao vây Vân Trân.
Vân Trân nhìn những kẻ đó, ôm bụng, nhíu mày.
Ngay lúc bọn chúng chuẩn bị xong lên, phía sau lại có một đội nhân mã chạy tới.
Những người đó vừa giục ngựa chạy vừa phóng tên về phía này.
Không bao lâu, đám người vốn bao vây Vân trân đều chết dưới tên nhọn hoặc là đao kiếm.
"Vân Trân, ngươi vẫn