Vốn dĩ Vân Trân còn hơi căng thẳng.
Nhưng thấy Triệu Húc như vậy, căng thẳng lập tức biến mất.
Chỉ là sinh con thật sự rất đau, cơ thể như muốn xé rách...
Cho dù nàng chịu đựng, vẫn đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu.
Triệu Húc thấy nàng như thế càng sốt ruột.
"Oa!"
Rốt cuộc, tiếng khóc vang dội của trẻ con cũng vang lên trong ngôi miếu cũ nát, thậm chí là phủ qua tiếng mưa bên ngoài.
"Lão gia, chúc mừng chúc mừng, là tiểu công tử!" Bà đỡ ôm hài nhi mới chào đời tới trước mặt Triệu Húc.
Triệu Húc lại không thèm nhìn hài tử, mà trực tiếp bổ nhào đến lên người Vân Trân, vùi đầu vào bả vai nàng, ôm chặt lấy nàng.
"Trân Nhi, Trân Nhi..." Triệu Húc ôm lấy Vân Trân, không ngừng gọi, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
Vân Trân hiện giờ đã không thấy đau nữa, có lẽ do quá đau, đau tới chết lặng.
Lúc này nàng rất mệt, cả người như bị trút hết sức lực, mệt đến mức không mở mắt nổi.
Nàng gian nan nghiêng đầu nhìn Triệu Húc, sau đó nhìn hài từ bà đỡ bế tới.
"Phu nhân, chúc mừng phu nhân, là tiểu công tử! Phu nhân người mau xem, tiểu công tử rất giống phu nhân, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ được rất nhiều thiếu nữ ái mộ."
Bà đỡ kia coi như hiểu chuyện, vị "lão gia" này hoàn toàn không dùng được.
Có nhà nào hài tử chào đời, hài tử cũng không thèm một cái, liền ôm phu nhân mà gọi chứ? Đặc biệt là hài tử còn là con trai?
Nếu không phải thấy vị "lão gia" này căng thẳng như thế, bà tử thậm chí sẽ nghi ngờ hài tử bà đang bé rốt cuộc có phải con của hắn không?
Cuối cùng có thể dùng được vẫn là mẫu thân của hài tử.
Cho nên thấy Vân Trân nhìn qua, bà đỡ vội bế hài tử tới trước mặt Vân Trân, nói lời cát tường.
"Phu nhân người xem..." Bà đỡ nói.
Vân Trân cố gắng mở mắt nhìn hài tử trong lòng bà đỡ.
Nhỏ bé như vậy, da còn nhăn nheo, thoạt nhìn rất xấu.
Nhưng Vân Trân lại chấn động.
Nàng