Năm đó Liễu Thái Hậu trúng độc, nàng bị hãm hại nhốt vào thiên lao.
Đây là mưu kế của Lưu Vân Bạch.
Nhưng người Liễu gia cũng là đồng lõa, đặc biệt là Liễu Thục Phi cầm đầu nữ nhân hậu cung.
Bọn họ biết rõ trong chuyện này có ẩn tình khác, lại vì giúp Liễu Trản Anh gả cho Triệu Húc, liên thủ với Chiêu Đức Cung, cố ý không điều tra chân tướng, tìm ra kẻ thật sự hạ độc Liễu Thái Hậu, ngược lại đẩy người cứu mạng Liễu Thái Hậu này lên đoạn đầu đài.
Thử hỏi, nàng chủ động trêu chọc Liễu gia khi nào?
Ngược lại trước có cứu mạng Liễu Thục Phi, cứu mạng Liễu lão phu nhân của Trấn Bắc Hầu phủ, sau cứu Liễu Thái Hậu trong cung, mới đây còn cứu Liễu Trản Anh...
Đáng tiếc, có người đứng trên cao lâu rồi, chỉ cảm thấy những gì mình làm là theo lệ thường, chưa từng nghĩ tới báo ân, vì lợi ích cá nhân, trở mặt vô tình, một hai phải dồn ngươi vào chỗ chết.
Mà Liễu Trản Anh khi ấy biết hết tất cả, nhưng vẫn lựa chọn đứng bên phía Liễu gia, lừa gạt Triệu Húc.
Có lẽ trong đó nàng ta từng giãy giụa, từng mâu thuẫn, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn con đường không thể quay đầu.
Đó là lựa chọn của chính nàng ta, không ai ép buộc.
Nàng ta cảm thấy mình vô tội, nhưng cũng chỉ có bản thân nàng ta nghĩ thế.
Có khi Vân Trân cảm thấy Liễu Trản Anh đã rơi vào ma chướng.
Rất nhiều ma chướng đều bắt đầu từ tham lam.
Dù là cầu mà không có được, hay là khát vọng quyền lực, tài phú, tất cả đều do hai chữ tham lam tạo thành.
Nàng ta yêu Triệu Húc, nhưng nàng ta lại không có được tình yêu ngang bằng từ chỗ Triệu Húc.
Vì yêu mà không chiếm được, cho nên trong lòng dần rơi vào ma chướng, có oán hận, có không cam lòng...
Trước kia Vân Trân nghĩ nàng ta cũng là người đáng thương.
Nhưng ỷ vào bản thân "đáng thương" mà làm xằng làm bậy, giết người hại tính mạng, không từ thủ đoạn...!"Đáng thương" như vậy là đáng thương sao?
Nếu đúng, thì đúng là vũ nhục hai chữ này.
Chẳng qua là Liễu Trản Anh thua cuộc mà thôi...
Nàng ta không muốn bản thân "từ bỏ mọi thứ", cuối cùng