"Ngươi vốn là thiên chi kiêu nữ, lại đi đến bước đường hôm nay, vốn dĩ sẽ khiến người ta thổn thức.
Nhưng ngươi lại vì sự không cam lòng của ngươi, oán hận của ngươi, làm nhiều điều xấu, hại người vô tội." Vân Trân đứng thẳng nhìn Liễu Trản Anh sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói.
"Thì sao chứ?" Liễu Trản Anh quay đầu híp mắt nhìn Vân Trân, trào phúng, "Ngươi muốn đại diện cho chính nghĩa tới thẩm phán ta sao?"
"Không, ta không đại diện được cho chính nghĩa, cũng không muốn tự phong là người chính nghĩa." Vân Trân lắc đầu, "Ta cũng chỉ là người bình thường, không làm được những chuyện hiên ngang lẫm liệt.
Hôm nay ta tới chẳng qua là vì ngươi muốn hại nhi tử của ta."
"Vì con của ngươi? Ha ha ha ha...!Đúng, chính là con của ngươi! Ngươi cho rằng ngươi cứu nó được lần này thì sẽ cứu được lần sau sao? Chỉ cần ta một ngày còn ngồi trên vị trí Túc vương phi này, dù là ngươi hay nhi tử của ngươi đều không được an bình!"
Nghe Liễu Trản Anh nói, Vân Trân lại không phẫn nộ như tưởng tượng, nàng chỉ nhìn nàng ta, thương hại: "A Dần không phải hài tử của ngươi, mà đứa bé ngươi mang trong bụng trước kia cũng không phải của Túc Vương."
Chỉ một câu trần thuật đơn giản, không phải dò hỏi, không phải không xác định, chỉ là trần thuật...
Đơn giản như thế lại khiến sắc mặt Liễu Trản Anh trắc bệch.
"Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?" Liễu Trản Anh bắt lấy tay áo Vân Trân, hoảng loạn hỏi.
"Hài tử trong bụng ngươi căn bản không phải của Túc Vương."
Dứt lời, Vân Trân gạt tay nàng ta ra.
Liễu Trản Anh ngã ngồi xuống đất, ánh mắt tan rã.
"Ngươi nói dối...!Ngươi đang nói dối..." Miệng nàng ta nhắc mãi.
"Ta có nói dối hay không, tự bản thân ngươi biết." Vân Trân sửa lại tay áo,