Chỉ sợ nguy hiểm kia không phải đến từ núi Tuy Cổ, mà đến từ phía nam Bắc địa, trái tim của Vân Hán Quốc - kinh thành.
"Nàng nói đúng." Triệu Húc cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Trước kia, vì Vân Trân, Triệu Húc cai rượu.
Gần đây, được Vân Trân khuyên bảo, thỉnh thoảng hắn sẽ uống mấy chén với nàng.
Dù sao khăng khăng giữ mãi một thói quen đôi khi sẽ giúp ngươi chắn nhiều phiền phức, nhưng đôi khi lại trở thành con đường cho kẻ khác tính kế ngươi.
Giống như năm đó, trong tiệc mừng thọ của Thái Hậu, vì Triệu Húc kiêng rượu, nên có kẻ to gan hạ thuốc trong nước trái cây.
Người ở vị trí này như Triệu Húc không nên để người khác tùy tiện nắm giữ sở thích của mình.
"Hôm nay hai vị Liễu, Chiến tướng quân tới là vì thương lượng chuyện biên phòng." Triệu Húc kể.
Cũng là hôm nay sau khi hai người họ tới, Triệu Húc mới biết lương thực triều đình phát cho Trấn Bắc quân đã bị khất nợ mấy tháng.
Tuy rằng lúc trước cũng có khất nợ, thậm chí xảy ra tình trạng cắt xén, nhưng Trấn Bắc quân đóng giữ thành Diễm Hỏa nhiều năm, cũng ngầm có cách của mình, cho nên động tác của triều đình cũng chỉ là động tác nhỏ mà thôi, không tạo ảnh hưởng gì lớn.
Huống chi Trấn Bắc quân có uy doanh, có một số kẻ cũng không dám trực tiếp khấu trừ quân lương không phát.
Nhưng tình hình trước mắt đã không còn là "động tác nhỏ" đơn giản.
"Nửa năm rồi sao?" Vân Trân kinh ngạc.
"Ừ." Triệu Húc gật đầu.
Bắt đầu từ nửa năm trước, quân lương vốn nên đưa tới Trấn Bắc quân không thấy bóng dáng đâu.
Trấn Bắc Hầu từng phái người tới Hình Bộ hỏi thăm, Hình Bộ lại đẩy đến Hộ Bộ.
Đi Hộ Bộ, Hộ Bộ lại đẩy chuyện về binh bộ.
Bọn họ giống như đã giao hẹn trước, không ai muốn quản.
Trấn Bắc Hầu đã từng dâng tấu chương nói về việc này.
Nhưng tấu chương dâng lên như đá chìm đáy biển, không có tin tức.
Mà câu trả lời của triều đình luôn là quốc khố trống rỗng, đang nghĩ cách gom góp quân lương, bảo họ chờ một chút.
Nửa năm