Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1312: Biết Rõ Không Thể Nhưng Vẫn Làm


trước sau


Có điều, tuy tiên hoàng và phụ hoàng không ngừng chèn ép Trấn Bắc Hầu và Trấn Bắc quân, nhưng bọn họ đều biết, Bắc địa ngoại trừ Trấn Bắc Hầu và Trấn Bắc quân, không ai có thể bảo vệ an bình một phương.

Cho nên đa phần bọn họ chỉ làm vài động tác, nhưng chuyện thật sự gây nguy hiểm cho Trấn Bắc quân sẽ không dễ đi làm, trừ khi là muốn Trấn Bắc quân bất ngờ tạo phản!
Nhưng tình hình trước mắt lại có chút kỳ lạ.

Quân lương nửa năm không phát, Binh Bộ và Hộ Bộ đùn đẩy lẫn nhau.

Hiện tại cánh chim của Liễu gia đã đầy đặn, Triệu Húc không tin đây là ý của phụ hoàng hắn.

Lùi một bước mà nói, cho dù muốn diệt trừ Trấn Bắc quân, hoàng gia cũng sẽ không chọn thời điểm này.

Bởi vì, đây chắc chắn không phải thời cơ tốt.

Cho nên nghe hai vị Liễu, Chiến tướng quân nói, Triệu Húc liền cảm thấy trong đây có người giở trò quỷ.

Cũng không biết là Vương thị hay Đông Cung?
Nỗi lo của Triệu Húc, Vân Trân ít nhiều cũng đoán được.

Chỉ là nghe Triệu Húc nói muốn thay Trấn Bắc quân dâng tấu chương, Vân Trân lại có nỗi lo khác.


"Chàng không lo nếu ngay lúc này dâng tấu chương thay Trấn Bắc quân, bệ hạ sẽ nghĩ gì về chàng sao? Liệu ngài ấy có cảm thấy chàng đang mượn sức Trấn Bắc quân không?" Vân Trân hỏi.

"Thì sao chứ?" Triệu Húc lắc đầu cười khổ, "Ta hiện tại cũng không còn cách nào khác.

Chẳng lẽ bảo ta trơ mắt nhìn quân đội mạnh nhất Vân Hán Quốc rơi vào thảm trạng lương thực cạn kiệt sao?"
Trước khi ngươi không nắm chắt, tuyệt đối không thể để đối thủ của ngươi cùng đường! Bởi vì ngươi căn bản không đoán được thời điểm tuyết vọng, đối phương sẽ đưa ra quyết định gì.

Mười năm trước, hai mươi năm trước, ba mươi năm trước, Trấn Bắc quân trung thành tận tâm với Vân Hán Quốc.

Nhưng ai có thể bảo đảm Trấn Bắc quân bị Vân Hán Quốc ép tới đường cùng liệu có tiếp tục trung thành với "chủ tử" mình từng trung thành lại bị phản bội không?
Nếu triều đình thật sự dồn Trấn Bắc quân vào đường cùng, trước đừng nói phía bắc núi Tuy Cổ có người Nhung, mười tám bộ lạc ở phía Tây Bắc, chỉ nói riêng Vân Hán Quốc!
E rằng nội

loạn nổi lên bốn phía, cách ngày sụp đổ không còn xa.

"Sao ta không biết phụ hoàng sẽ vì chuyện này mà nghi kị ta? Nhưng có một số việc, biết rõ không thể làm, nhưng bắt buộc vẫn phải làm.

" Triệu Húc uống một ngụm rượu, "Ta không thể để Vân Hán Quốc tự chặt hai tay của mình.

"
Cho dù đến lúc đó phụ hoàng bất mãn, tiểu nhân bên cạnh châm ngòi ly gián!
Vậy thì thế nào?
Từ thời điểm hắn lựa chọn từ bỏ vị trí Thái Tử, rời khỏi kinh thành, hắn cũng đã bị phụ hoàng mình từ bỏ.


Có người nói bệ hạ không công bằng với Túc Vương.

Bằng không, tại sao các hoàng tử khác được phong vương đều ở lại kinh thành, chỉ có Túc Vương tới đất phong?
Đó thật sự là bất công sao?
Rõ ràng là sung quân.

Sung quân hắn tới thành Quán Châu, sung quân đến Bắc địa, không cho hắn tiếp xúc với kinh thành, tiếp xúc với những sự vụ trung tâm của Vân Hán Quốc!
Đây rõ ràng là đá hắn ra khỏi trung tâm quyền lực của Vân Hán Quốc.

Đây là lựa chọn của hắn, hắn không oán hận.

Nhưng hiện tại, hắn lại không thể chịu đựng cách làm của người nào đó ở kinh thành.

Hắn không muốn Vân Hán Quốc cứ bị hủy trong tranh quyền đoạt lợi, hủy trong âm mưu, nghi kị như vậy.

"Thiếp hiểu.

" Vân Trân nhìn hắn, nói, "Nếu đây là quyết định của chàng, thiếp sẽ ủng hộ chàng hết mình.

"
Bởi vì đây là Triệu Húc, là người nàng thương yêu.

Dù ở hoàng cảnh nào, nàng cũng sẽ không dao động lòng tin về hắn.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện