"Hầu gia, mời." Triệu Húc gật đầu.
Sau đó hắn nhìn Vân Trân, cho nàng ánh mắt an tâm, rồi dẫn đầu cùng Trấn Bắc Hầu đi vào.
Sau khi chào hỏi, Trấn Bắc Hầu phu nhân cáo từ trước.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Trấn Bắc Hầu, Triệu Húc, Liễu Minh Nhẫn, Chiến Sơn Hà cùng hiềm nghi Vân Trân.
Thủ vệ của tướng quân phủ và thị vệ của Triệu Húc canh giữ trong viện, không cho ai vào.
Triệu Húc, Trấn Bắc Hầu và Liễu Minh Nhẫn lần lượt ngồi xuống.
Vân Trân và Chiến Sơn Hà đứng giữa đại sảnh.
"Cô nương đó là Vân Trân?" Sau khi bọn họ ngồi xuống, Trấn Bắc Hầu nhìn Vân Trân.
Sau khi nhìn rõ dung mạo nàng, trong mắt ông ta lóe lên một tia kinh ngạc.
Có điều, cảm xúc đó tới quá nhanh, người ở đây không ai phát hiện.
"Hồi hầu gia, tiểu nữ tử chính là Vân Trân." Vân Trân hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
Trấn Bắc Hầu liếc nhìn Chiến Sơn Hà, Chiến sơn Hà tiến lên cầm cái mâm trong tầm tay Trấn Bắc Hầu đem đến trước mặt Vân Trân.
Trấn Bắc Hầu hỏi: "Vân cô nương, xin hỏi ngân châm này có phải của cô nương không?"
Vân Trân nhìn về phía ngân châm trên mâm.
Chỉ nhìn một cái, nàng liền biết ngân châm này là của nàng.
"Đúng vậy." Vân Trân gật đầu.
"Nhanh như vậy đã xác định."
"Bởi vì ngân châm Vân Trân dùng không giống ngân châm bình thường, trên đời này độc nhất vô nhị."
"Thế sao!" Trấn Bắc Hầu nhìn Triệu Húc ngồi cạnh, "Vậy cô nương chịu thừa nhận trong số thích khách tối qua vào tướng quân phủ hành thích có cô nương?"
Dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Triệu Húc nhíu mày, đang muốn lên tiếng.
Lúc này, Vân Trân nói: "Hầu gia, Vân Trân nhận ngân châm này là của Vân Trân, nhưng không hề nhận trong số thích khách xông vào tướng quân phủ có Vân Trân.
Huống chi, tuy ngân châm là của Vân Trân, nhưng không có nghĩa người có ngân châm chỉ có Vân Trân.
Ngân châm có thể trộm đi từ chỗ Vân Trân, cũng có thể làm giả.
Rất nhiều điểm đáng